Redang- graduation trip---unforgetable moments!!!
Tôi vừa trở về từ chuyến đi " graduation trip" của mình. Redang island là một bải biển đẹp, như là Nha Trang trong trí nhớ của tôi. Chúng tôi 10 người khời hành lúc 10gio pm từ Setia Jaya đến PWTC, sau đó took bus to Redang. Chúng tôi phải đi tàu ra Redang Island. 3 ngày 2 đêm cho chuyến đi. Nói chung một thứ diển ra khá vui vẻ, những người bạn đi chung cũng là những người tôi thích...chổ ở thì không đc tốt lắm nhưng phòng ngủ thì okk, not too bad...lần đầu tiên tôi go snorkeling, thật là đẹp những sinh vật dưới biển ...nhưng mà đi nhiều lần thì thành ra hơi bị boring hahah nếu diving thì much more better nhưng mà phải có license. Mà chuyến đi cũng có nhiều chuyện xảy ra, chưa tới Redang island là tôi đã bị injure vì sống biển quá mạnh nên chân tôi đã cọ vài ổ khóa trên tàu, thế là ra máu. Bạn bè nó đùa " khi đi snorkerling, ko dám bơi gần vì cá mập sẽ ngửi thấy mùi và ăn thịt hahah...no nói vậy chứ tôi củng lo lo hahah ..vì thề suốt buồi cũng đề phòng dử lắm...Buồi tối thì đi mấp cái pub dọc bãi biển, nói chung nhạc tại cái pub của tôi là hay nhất..thế là quyết định order beer there và dance..nhưng mà cuối cùng ko dance mà xuống biển nhảy nhót..cũng vui. Nói chung mọi thứ sẽ trở thành kỷ niệm rất đẹp trong lòng tôi nếu không xảy ra những điều không may....tôi bị mất đồ.
Đầu tiên là bị mất khăn tắm, nếu là khắn tắm thông thường thì cũng chắn có gì đáng nói. Đây là khăn tắm mà trường tăng cho internation students khi nhập học, quá tặng bao gồm map, bottes of water and some other things in one bag and all have the school's logo..so nó như là souvernir của trường cho tôi..Bị mất, tôi cũng không buồn lắm...vì nghĩ minh xui thôi. Nhưng khi mất một món thứ 2 thì tôi bắt đầu cảm thấy rất khó chịu, vì bị một trong một khoảng thời gian 1 tiếng đồng hồ. Đôi dép của tôi. Nếu là đôi dép bình thường thì tôi cũng ko tiếc là gì, đôi dép tôi có là ờ Bankok, design rất đặc biệt và tôi cũng rất thich. Vì thế tui rất khó chiu khi bị mất. Nhưng điều tôi lo nhất không phải là mất đồ, mà tui lo lắng là tôi đang bị một ai đó chơi xấu mình. Vì thế lúc đó, tôi rất buồn vì nếu suy nghĩ một cách logically và kết nối những sự kiện lại với nhau thì rất có thể tôi bị một ai đó cố tình chơi xấu tôi.
Tôi bao giờ muốn đó là sự thật, tôi luôn hy vọng rằng mình đã sai, mình suy nghĩ quá nhiều....nhưng nếu là sự thật thì tôi rất sợ con người này và cảm thấy rất thất vọng. Hắn khá tốt và thân thiện. Hơn nửa không hề tỏ ra bất cứ một sự bất mản nào với tôi, trái lại củng quan tâm tôi. Mọi người không ai hiểu đc tôi đang nghĩ gì, vì thế cứ cho là tôi bị mất đồ mà buồn nhưng không hẳn vậy...something more than that. Vi thế nó đã phá đi my mood vào buổi tối hôm đó. Lúc đó, tôi chỉ muốn thời gian qua mau, để tôi nhanh chóng về nhà. Vì tôi sơ không biết sẽ bị mất những thứ gì nửa. Sau buổi tối đó, tôi hoàn toàn no mood to do anything, nhưng tôi không tỏ ra quá lo lắng hay buồn vì tôi không muốn bạn bè mình bị ảnh hưởng, tôi cố cười và làm như không có gì, tôi chụp hình cho mọi người, nhưng cuối củng tôi không kiềm đc sau khi uống cài cóc beer, thề là tôi hút thuốc và ra biển ngồi khi nghe một người đưa ra ý kiến ra biển chơi....
Trong những lúc như thế tôi rất muốn một mình....suy nghĩ về mọi thứ. Đến ngày đi về, khi mọi người chờ bus trong MD, tôi một phần ko thích ăn trưa ở MD, một phần vì ko đói vì hơi mệt. thế là tôi bỏ ra ngoài đi dạo một mình. May mắn ghê, đi đi một hồi, tự nhiên phát hiện một restaurant quite nice... thế là tôi quyết định ăn trưa ở đây sau khi xem menu. Tôi đả have 3 courses here haah.
Mọi thứ cũng đả qua và tôi thật sự hy vọng everything will fine. Tôi sẽ bắt đầu một trang mới trong cuộc đời mình. Tôi biết phía trước còn khá nhiều chong gai vì đường đời có bao giờ bằng phẳng...just work hard and whatever will be, will be......
Đầu tiên là bị mất khăn tắm, nếu là khắn tắm thông thường thì cũng chắn có gì đáng nói. Đây là khăn tắm mà trường tăng cho internation students khi nhập học, quá tặng bao gồm map, bottes of water and some other things in one bag and all have the school's logo..so nó như là souvernir của trường cho tôi..Bị mất, tôi cũng không buồn lắm...vì nghĩ minh xui thôi. Nhưng khi mất một món thứ 2 thì tôi bắt đầu cảm thấy rất khó chịu, vì bị một trong một khoảng thời gian 1 tiếng đồng hồ. Đôi dép của tôi. Nếu là đôi dép bình thường thì tôi cũng ko tiếc là gì, đôi dép tôi có là ờ Bankok, design rất đặc biệt và tôi cũng rất thich. Vì thế tui rất khó chiu khi bị mất. Nhưng điều tôi lo nhất không phải là mất đồ, mà tui lo lắng là tôi đang bị một ai đó chơi xấu mình. Vì thế lúc đó, tôi rất buồn vì nếu suy nghĩ một cách logically và kết nối những sự kiện lại với nhau thì rất có thể tôi bị một ai đó cố tình chơi xấu tôi.
Tôi bao giờ muốn đó là sự thật, tôi luôn hy vọng rằng mình đã sai, mình suy nghĩ quá nhiều....nhưng nếu là sự thật thì tôi rất sợ con người này và cảm thấy rất thất vọng. Hắn khá tốt và thân thiện. Hơn nửa không hề tỏ ra bất cứ một sự bất mản nào với tôi, trái lại củng quan tâm tôi. Mọi người không ai hiểu đc tôi đang nghĩ gì, vì thế cứ cho là tôi bị mất đồ mà buồn nhưng không hẳn vậy...something more than that. Vi thế nó đã phá đi my mood vào buổi tối hôm đó. Lúc đó, tôi chỉ muốn thời gian qua mau, để tôi nhanh chóng về nhà. Vì tôi sơ không biết sẽ bị mất những thứ gì nửa. Sau buổi tối đó, tôi hoàn toàn no mood to do anything, nhưng tôi không tỏ ra quá lo lắng hay buồn vì tôi không muốn bạn bè mình bị ảnh hưởng, tôi cố cười và làm như không có gì, tôi chụp hình cho mọi người, nhưng cuối củng tôi không kiềm đc sau khi uống cài cóc beer, thề là tôi hút thuốc và ra biển ngồi khi nghe một người đưa ra ý kiến ra biển chơi....
Trong những lúc như thế tôi rất muốn một mình....suy nghĩ về mọi thứ. Đến ngày đi về, khi mọi người chờ bus trong MD, tôi một phần ko thích ăn trưa ở MD, một phần vì ko đói vì hơi mệt. thế là tôi bỏ ra ngoài đi dạo một mình. May mắn ghê, đi đi một hồi, tự nhiên phát hiện một restaurant quite nice... thế là tôi quyết định ăn trưa ở đây sau khi xem menu. Tôi đả have 3 courses here haah.
Mọi thứ cũng đả qua và tôi thật sự hy vọng everything will fine. Tôi sẽ bắt đầu một trang mới trong cuộc đời mình. Tôi biết phía trước còn khá nhiều chong gai vì đường đời có bao giờ bằng phẳng...just work hard and whatever will be, will be......
Nhận xét
Đăng nhận xét