Memory


Bây giờ có thể tạm nói là đã kết thúc một quãng đường dài học tập. Chỉ dám nói là tạm vì chưa có kết quả thi tốt nghiệp nên ko dám chắc chắn là đâu..Một trang mới của cuộc đời mình sẽ mở ra, mình sẽ bắt đầu một hành trình mới với nhiều thử thách hơn và cũng chong gai hơn. Người ta thường nói rằng, thời học sinh là đẹp nhất vì dù thế nào cũng ko phải lo nghĩ với nhiều thứ như sau khi đi làm. Nhìn lại con đường học tập, những người bạn, nhưng việc đã xảy ra, đúng là nhiều khi có thể làm thành phim hahah…mình có cảm giác như đã lớn hơn rất nhiều. Những năm cuối cấp trải qua với những niềm vui và nổi buồn nhưng lúc đó thì cũng ko suy nghĩ nhiều vì còn nhỏ mà, vả lại lúc nào mình cũng muốn đạt thành tích cao nên học là trên hết..dường như ko có nhiều thời gian để lo nghĩ những chuyện khác. Lúc đó trong đầu mình, không có suy nghĩ nào bằng việc du học, mình muốn đi du học, vì thế mình phải bằng mọi giá để đạt đc. Không biết sao mình lại có một sự mong muốn ra đi mảnh liệt như vậy. Có thẻ là có nhiều yếu tố tác đông, ngôn ngử, môi trường sống, văn hóa và một lý do khác….có lẽ đây là lý do khiến mình ko ngừng học tập để đạt đc thành tích cao trong học tập và nó cũng là lý do khiến mình muốn du học…

Nơi mình ở cũng có những trường đại học nổi tiếng và hấu hết bạn bè điều thi vào đó nhưng mình thì ko, mình bằng mọi giá phải thi vào Sài Gòn. Mính biết rõ rắng, chỉ khi nào ở Sài Gòn thỉ cơ hội cho mỉnh đi du học mới khả quan. Vì Sài Gòn là trung tâm kinh tế, văn hóa và giáo dục của cả nước củng với Hà Nội. Vì thế dủ biết xa gia đình, sống một mình nơi xa xôi, mỉnh có thể gặp nhiều khó khăn nhưng mình ko quan tâm, trong đầu mình lúc đó chỉ là “ du học”.

Cuối cùng thì mình cũng đậu vào một trường Đại Học ở Sài Gòn, mình cũng nôn nao lắm và mình phải mướn nhà trọ để ở. Nhiều khi mình nghị lại mình thấy mình cũng “ ghê “, ko quen ai ở nhà trọ đó, ko hề biết ai sẽ ở củng phòng mình, chĩ biết chổ đó gần trường, rẻ tiền và cứ thế chấp nhận ở “ dù chổ trọ, có thể nói là thật là tệ, nhưng mình nghị nó cũng có cái lợi vì mình có thể biết them nhiều hơn về cuộc sống và con người từ những vùng miền khác nhau..nhờ vậy và mình hình thành tính cách “ flexibility” “ easy to adapt in an new environment”.

Bà chủ nhà trọ và gia đình là người Bắc nhưng con cái thì sinh trong Nam nên một số người thì nói giọng Nam. Gia đình họ thì sống dưới nhà, đám sinh viên ở trọ thì ở trên gác. Tui đc biết ở chung với một người, đã đi làm quê ở Long An, tên Nghĩa nhưng mọi người hay gọi là “ Cồm”. Tôi cũng ko nghĩ ngởi gì nhiều, gặp thì biết thôi. Nhưng cái ân tượng đầu tiên của tôi về con người không đc tốt lắm. Lần đầu tiên gặp mặt, anh “ nhưng tôi gọi bằng mày, tại nó bảo gọi vậy” hihi…nó đứng chải tóc khi vừa tắm xong, còn tôi thì từ ngoài bước vào” tôi nhìn nó, say “ xin chào”. Nhưng đáp lại là một cái Nhìn cooly, then quite. Rồi bước ra ngoài. Tôi suy nghĩ, người gì mà ko thân thiện gì hết. Haiz mình phải ở chung với con người này sao…lúc đó cũng nản lắm nhưng thôi kệ..tới đâu tín tới đó.

Một tuần trôi qua, tôi đả quen gần hết những người trong nhà trọ, đặc biệt là 2 cái phòng cạnh phòng tôi…nhưng điều ngược đời là người ngủ chung với mình thì chưa hề nói chuyện…buổi tối, tôi ngủ rồi thì nó mới đi làm về, buổi sang, khi tôi đi học thì nó còn ngủ…bởi vậy. Tôi cũng hỏi một số người vê nó, họ bảo nó là vậy, nó cũng ko có gì, tại ko quen nói chuyện với người lạ, từ từ sẽ ok thôi..tôi nghe vậy cũng yên tâm. Một tháng trôi qua, nói đc cũng chỉ những câu chào hỏi thông thường…cho tới một hôm, tôi đi học về, tôi qua bên canh chơi, anh Chính, sư phạm văn, cũng vui vui, bạn thân của thằng Cờm. Nói chuyện một hồi, nó hỏi tôi” ê, tối qua mày có cảm thấy gì là ko??’ Tôi suy nghĩ một hôi rồi say “ Ko, why”? Nó hỏi tôi một lần nửa, “ mày thật sự ko cảm thấy gì à ???Tôi vừa ngạc nhiên vửa tò mò ‘ Thật sự là không”.Tự nhiện nó phán cho một câu lạnh người “ Mày ngủ như chết vậy, người ta có làm gì cũng ko hay”. Lúc này tôi phải hỏi cho ra lẽ, dường như có gì đó ko ổn lắm..

Nó bảo” sáng nay, thằng Cờm qua nói với tao, tối qua, nó mơ, nó với bạn gái “ì cheo nhau hihi…” đc một lúc thì nó giật mình thức dậy, nó thấy nó đang nắm tay mày, mày thì này sát nó, nên nó ko biết là có hành đông gì với mày ko??/” Tôi nghe đến đây thấy tức cười thế nào…hihi, nhưng cũng nhớ lại, hèn gì lúc ngủ, tôi có càm giác như ai đó nắm tay mình.. nhưng tôi chắc là ko có gì xảy ra hiih….vì dù mê ngủ thế nào, thì cũng sẽ giật mình nếu có gì đó xảy ra….thế là tôi bảo “ oh, ko có gì, nói thằng Cồm, don’t worry”. Dần thì tôi với thằng Cồm cũng nói chuyện nhiều hơn, thân hơn một chút và đùa giởn nhiều hơn…thời gian này cũng vui. No tuy là 28t rồi nhưng mà cứ như con nít, giởn dử lắm, bởi vậy nó kêu gọi nó là “ thằng Cồm”. Nhưng cũng là lúc tôi chuẩn bi đi nước ngoài. Tôi còn nhớ lúc đó là gần Tết Âm lịch, mọi người đã chuẩn bi về quê, con tôi thì đang chở kết quả chấp nhận học của trường, nên cũng ko biết là khi nào thì về quê đc. Tôi bảo nó, tụi bây vê quê hết có một mình tao ở đây, thảm “ ghê’. Đã vậy thằng Chính còn kể toàn chuyện ma…Thật lá quá đáng…Nhưng mà cũng 26 Tết rồi, thế là ai cũng về quê cả, nó cũng bảo là về..tôi cũng ko lo gì vì may là có ông anh bên cạnh phòng ở lại. Thế là chỉ có 2 mạng hiih…đêm đó tôi quyết định mua rược vang về uống vì cũng gần Tết rồi hihih..Cũng gần 10 giờ, đang khui rượu thì nó xuất hiện. Tôi cung giật mình. Nó bảo là về quê chán, lên chơi với bạn gái..hahha oh okk. Then, 3 đứa uống rượu vang..một chai có chút xíu…nói chuyện cũng nhiểu. Vậy là cuối củng, cũng ko phải một mình hahah.

Nhiều khi nghị lại, có nhiều chuyện cũng tức cười, tôi nhơ, khi đã thân rồi, tôi thường nói với nó, “ Mày đấy, lúc mới gặp tao chẳng có thiện cảm, người gì mà “ ngàu ngầu’ cứ như cảnh sát hình sự’, cũng may là tao “ lỳ ‘ nên mới ở tới giờ, chứ đứa khác nó dọn đi lâu rồi hihii’ Nó chỉ cười trừ, cũng chẳng nói gì…Mà nhớ kỷ, hình như tôi với nó cũng chưa bao giờ đi ăn chung. Mắc cưới nhất là, có một lần, tự nhiên, đêm đó , nó có sáng kiên ngủ không cần mùng, bảo tui đừng giăng mùng. Tôi bào, ý kiến hay, tao sẽ giăng mùng phần tao, mày ko thich thi nắm ngoài okk…hahah. Điên, nằm ngoài mùng, để muổi ăn thịt à. Bởi vậy, đc vài ngài, thì lại chung vô…hahha.

Mình ko biết đã xày ra chuyện gi với nó mà nó ko tốt nghiệp DH Kinh Tế, đi làm cho một cty do chú nó làm giám đốc nhưng mà mình có càm giác nó bât cần thé nào, đi làm thì dương như muốn đi giờ nào thì đi, đi học bổ túc, mình chả thấy nó ôn bài gì cà, chỉ thấy nó ôn trước ngày thi vào 10 giờ tối, nó xem sơ sơ rồi đi ngủ….Mình nghĩ chắc xảy ra chuyên gì đó vì nó ko giống một đứa ăn chơi ko lo học. Trước khi mình đi nước ngoài, mình có nhậu với tụi nó, một chầu nhưng mà quên mất cái vụ xin địa chì liên lạc..ở chung cũng gần 2 năm chưa có ít đâu..nhiều khi nghĩ lại cũng tức….hope to see u again, bro!!!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến