Mất Động Lực
Thật ra, bản thân mình là người rất dễ bị kiểu toxic positive hoặc đặt kì vọng cao và nghiêm khắc với bản thân. Kiểu không được phép tiêu cực, không được phép ngừng cố gắng, phải luôn luôn tốt nhất, cố gắng hết sức trong công việc của mình, có thể không 10 điểm nhưng ít nhất cũng 8 điểm. Vì sao mình lại như thế, có thể vì bản thân mình biết mình đã rất may mắn khi có nhiều điều kiện thuận lợi hơn người khác, xuất phát điểm tốt hơn. Cho nên, mặc nhiên không cho phép bản thân yếu đuối hay tệ hại.
Tháng 4 có thể xem là một tháng với quá nhiều sự kiện diễn ra khiến bản thân có đôi chút lay động.
- MD sau 7 năm dẫn dắt công ty lên đến những thành tựu nhất định thì cũng rời đi vì nhiều lý do, trong đó lớn nhất là gia đình. Việc này, mình cũng tiếc nhưng mình biết là cuộc sống mà, đâu có gì mãi mãi nhưng điều đáng ngại là thay thế là MD người Pháp bằng tuổi mình, ko thuộc tập đoàn, mới mẻ với mọi thứ nhưng điều đáng quan tâm là trường năng lượng mệt mõi của anh ta. Mà điều đáng nói là sếp mình và anh ta lại không được kết nối theo lời sếp mình. Rồi ngồi nghe sếp phàn nàn mà tuột mood luôn.
Hôm tiệc chia tay, mình làm MC, kể ra cũng thú vị, mình làm MC đón sếp khi mới vào cty tầm 2 tháng và sau 7 năm, mình host tiệc chia tay, từ một Senior Exe với biết bao sóng gió từ cô giám thị, nay đã là senior manager. Mà không biết sao, cảm giác mình không có chút tự hào gì về cái danh ấy mà thấy toàn trách nhiệm, thấy phải làm gì tốt hơn. Quay lại cái tiệc như ai dựa mình vậy đó, nhờ assistant đắc lực GenAI viết scrip xuất sắc, mình cực kỳ mê cái mở đầu đầy cảm xúc " Good afternoon everyone, welcome again. Thank you so much for being here today as we gather to celebrate a special colleague, a leader - our managing director - anh DD" chậm rãi, nhấn nhá với cảm xúc khó tả. " It is hard to believe it has been 7 years. What actually meaning for me is that I have started working for DHL quite same period as D" mọi người cừoi ồ vì kiểu, D nghỉ mình có nghỉ theo ko. " anh I was also MC at the party to welcome him to Vietnam" . From that day, I had a privilege to see a person with dedication, passion that he brings to his role every single day. Today, it is time to relect, share and celebrate the moment together...
Mà điều bất ngờ là anh MD mới nói tiếng Anh cực khó nghe, ngay cả sếp mình cũng ko hiểu, nhưng mà mình đã dịch một cách trôi trãi. Và đến anh D thì đoạn đầu mình cũng dịch xuất thần, lời lẽ cũng tình cảm lắm, mọi người vỗ tay quá trời vì xúc động. Rồi chỉ 1 giây xao lãng đã ko nghe được ý thứ 2, may mà có sếp lên cứu. rồi mình cũng kết được khá ổn. Overall thì mọi người rất khen ngợi, vì thật ra dịch live, ko script chưa bao giờ là dễ dàng. Nói chung là mọi thứ diễn ra tình cảm và đáng nhớ. Mà mắc cười nhất là đoạn video như một món quà, mình giới thiệu cái team mình ngơ người đi lấy quà , sếp thì bảo mời sếp lên tặng, cái gì vậy trời...sau đó còn bảo , may là MC nắm chắc agenda, tôi có được lưạ chọn để ko. D xúc động mà mình không dám nhìn, mình sợ nhìn người khác khóc lắm luôn.
Nghĩ về sếp mình thì mình có môt sự cảm thông và ngưỡng mộ sự quật cường của chị ấy. Tuần đầu thì đi Thái với mình, cùng team Thái chào đón và trình bày cho sếp lớp từ Global về VN, tuần sau đó thì tiếp sếp APAC nhưng lần này thì bị challenge suốt 4 tiếng họp liên tục no break. Sau đó, thì tới tiệc chia tay. Rồi găp vấn đề với MD mới. Nhưng có một quyết định của chị ấy làm mình khó hiểu, đôi chút khó chịu nhưng overrall thì thấy thương. Nhưng có thể người ta đã rèn luyện nhiều năm để ngồi cái ghế đó và nhận cái tiền cho những sự vụ như vậy.
Rồi kế đến là cái compliance, cuối cùng thì mình cũng có support để take out và trả lại cho chính chủ, nhưng không biết sao trong tâm trí lại không có sự quyết đoán và dứt khoát trong sự chuẩn bị để họp. Không biết có thể minh bị cảm xúc chi phối không. Mình quyết liêt không phải để bảo vệ bản thân mà còn team mình , mình phải xác định là họ được trả tiền để nhận cái task đó, trong khi team mình work like hell, có 3 triệu mà bị challenge lên xuống. Từ bi nhưng phải trí tuệ là vậy.
Tiếp theo câu chuyện MT nghỉ việc, đôi khi biết là người đã muốn đi thì có muôn ngàn lý do nhưng khi nghe tin thì mình lại bị emo , kiểu có tự nhiên ôm trách nhiệm vô mình, rồi không vui. Người đến rồi đi, vốn dĩ là quy luật, quan trọng là mình làm gì để cải thiện tốt hơn nhưng nếu người ta không muốn tiếp tục với cái sản phẩm chính của mình thì nên để họ rời đi, để tìm được điều họ mong muốn.
Bây giờ mình thấy tốt hơn rồi, sắp xếp lại tinh thần thôi, đôi khi just need to express what in my mind. Stop, refresh, and move on! Keep fighting!
Nhận xét
Đăng nhận xét