5 Tháng thực tập ở Penang, Malaysia

Ngày nhận được quyết định đi thực tập tại một khách sạn 4 sao ở Penang vô cùng tuyệt vời vì mình vốn là đứa thích biển. Là người đồng bằng nên thấy biển là khoái lắm, với lại chuyến đi này có đến 8 đứa bạn đi và ở chung với nhau nên càng vui hơn. Ngày từ đầu làm mình đã xác định là ra vùng biển thực tập rồi vì mình không nghĩ là khi tốt nghiệp sẽ ra đó làm lâu dài nên thực tập là cơ hội trãi nghiệm tốt nhất. Tuy là không có tiền thực tập nhưng được cái là mặc đồng phục khách sạn, ăn uống thoải mái tùy thích. Tiền nhà thì chia với đám bạn, với lại chi phí sống ở đây đương nhiên là không cao như thành phố rồi. Penang còn là thiên đường ăn uống nên không có gì phải phàn nàn và do dự với quyết định trên.

 5 tháng là một trãi nghiệm vô cùng thú vị cũng như những bài học về thực tế công việc, đồng nghiệp...thêm cho mình một lượng kiến thức mới và quý giá về nghành học mình chọn. Bạn bè khi sống chung sẽ phát sinh thêm nhiều vấn đề mà khi học chung mình không bao giờ biết. Ngày đầu tiên đến nơi, vào nhà mới, quét dọn mọi thứ và làm quen với khu vực. Ngày vào khách sạn làm việc với nhân sự mới biết họ có nhiều thực tập sinh từ các trường và cũng như xuất khẩu lao động từ Indonesia. Họ chuông Indo vì ngôn ngữ và văn hóa rất giống nhau. Người Indo có thể hiểu tiếng Malay và nói theo tiếng Malay nhưng người Malay thì không hoàn toàn biết tiếng Indo, đó là điều thú vị. Bên cạnh đó, họ cũng đạo Hồi nên sẽ dễ dàng làm việc với nhau hơn. 

Bộ phận đầu tiên mình thực tập là nhà hàng Sigi's by the sea.

Thực tập ở bộ phận F&B thì tôi cũng được cảnh báo trước là sẽ hơi bị cực vì mấy ông nhà hàng toàn mê gái nên những công việc nặng nhọc sẽ bắt tụi con trai làm. Một điều thú vị là quản lý nhà hàng xuất thân từ trưởng bảo vệ của resort, chẳng có một chút liên quan. Ông ta là người Ấn nên hình đa số nhân viên ở đây cũng là người Ấn với vài người Malay. Ai cũng ok trừ hai tên là James và Mathan, một ông thì thích thể hiện, còn một ông thì lười biếng. Ở đây có các bạn Indonesia, họ đi làm luôn chứ không phải thực tập. Ban đầu mình không biết nên hơi ngạc nhiên vì họ làm việc giống như một nhân viên thật sự. 

Vì mình là thực tập nên cũng công việc chủ yếu là dọn dẹp và set up, họ hiếm khi cho mình order hay bưng bê gì. Có lần mình bưng có mấy chai nước suối cho một bàn người Tây, mình đã rất cẩn thận vậy mà cũng ngã, may là mình ôm ngược vô người nên không đổ lên đầu khách..hihih...ông khách ngồi đối diện sợ hết cả hồn. Nhà hàng này hoạt đông vào 4g chiều nên ngày nào cũng được ngắm mặt trời lăn trên biển, cùng với những bản nhạc vàng như My heart will go on hay là Nothing gonna change my love for you...tuyệt vời. Cũng nhờ thực tập ở đây mà mình quen một người bạn mà sau này cả hai đã trở thành bạn thân với nhau vì học cùng trường nhưng khác khóa. 

Ác nhất là họ có một trò chào đón người mới bằng cách nhát ma. Ai cũng phải trải qua, và thời điểm khi nào thì không ai biết cả. Mình nhớ, có một lần, khi tôi đang làm việc gần 10g tối thì ông James kêu mình vào bếp có việc. Khi vào thì họ bảo mình cầm theo xô nước đá và đi ra sau hè ( rất tối) nếu thấy gì thì cứ tạt vào. Mình vốn đa nghi nên nghĩ chắc họ trêu mình, có thể ai đó đang nghe điện thoại thì mình sẽ tạt nước. Mình đi ra một cách nhẹ nhàng nhưng không ngờ là ho giả ma để hù mình, mặc áo trắng (đồng phục bếp thì lúc nào cũng trắng rồi) và đội cái mặt nạ máu me, tóc bù xù, mình hết hồn thật nên theo phản ứng tự nhiên mình tạt nước thật mạnh vào người hắn và chạy vào trong. Con ma thì chạy vô cầm dao rược mấy đứa kia vì vụ tạt nước không có trong kịch bản.ahhaa...Mình nghe nói, có nhân viên mới vô nhà hàng làm, bị họ hù, la đến mém xỉu..thiệt là ít ác. Hình như họ sẽ miễn phụ nử, vì có thể người ta sẽ xỉu thiệt. 

Một tháng trôi qua rất nhanh và vui nhất là trải nghiệm một theme party mà họ tổ chức cho khách, mình còn nhớ là " Crazy Beach Party". Trang trí là mệt nhất, là dừa, lá chuối, đá, sân khấu, âm thanh,... nói chung là cũng thành công. Ban đầu mới vô vài ngày thì thấy nản lắm, thấy gian sao mà chậm quá trời, nhưng rồi cũng qua một tháng. 

Tháng kế tiếp thì thực tập tại Housekeeping


Bộ phận này thì vui đa số toàn là mấy cô lớn tuổi, mình mà chịu khó học hỏi thì họ thích lắm, chỉ bảo tận tình. Mình hay đi theo một vài cô để học cách làm giường và dọn dẹp phòng, buổi tối thì turn down service. 1 tuần đâu tiên thì làm bên Public Area, vệ sinh các khu công cộng, lau chùi mọi thứ. Đây là giai đoạn mà nhiều thực tập viên sợ nhất vì phai chùi lau toilet. Nhưng mà thật ra, toilet khách rất sách sẽ và thơm nửa. Chủ yếu là giữ cho nó luôn sáng bóng thôi. Mình thì cũng không ngại gì nhưng mà không ai chịu cho mình chùi toilet cả..hihi. 1 tuần sau thì lên bộ phận làm phòng. làm ca sáng thì hơi cực vì phải dọn nhiều phòng. Ghê nhất là mình làm đúng giai đoạn của khách người Á Rập, không biết sao mà có phòng dơ kinh khủng, sàn nhà thì toàn là rát, hộp đưng burger của MacDonald, họ quăng gối vào toilet luôn mới đáng nói, cuối cùng là một mùi hương " dễ sợ" đến nổi mà trước khi vào dọn dẹp thì cô dọn phòng phải xịt nước hoa để khử mùi rồi. Làm ca tối thì rảnh hơn, làm chừng 9g là hết việc rồi, thế là họ trốn vào phòng khách để xem Tivi và tám đền hết giờ. Dọn phòng lúc đó được cái là nếu mình phát hiện đồ của khách không có giá trị như bia, rượu, bánh trái gì đó, thì sau 3 ngày khách không thông báo thì họ sẽ cho mình. Có lần khách bỏ lại cả ổ bánh sinh nhật và khoảng 10 chai bia Heneken. Khách nhờ mang đá cục vô phòng, mình đi theo chơi cũng được tip RM10 haha....nhưng mà đúng là không có gì tự nhiên, ngày hôm sau cũng là ngày cuối làm việc ở bộ phận này mình phải lau chùi khu vực bên ngoài từ tầng 1 đến tầng 8. Có những tầng không có khách ở lau chùi mà lạnh người vì không gian yên ắng đến đáng sợ. 

Thực tập bộ phần này vui thì cũng có những chuyện bực mình vì thằng bạn cùng nhà. Nó làm việc thế nào ah, đã vậy còn gây chuyện với Executive Housekeeper mới ghê, người mà sẽ phê hạnh kiểm của nó. Y như rằng, nó nhận một bảng đánh giá cuối tháng toàn là tệ. Lúc đó mình cảm giác nó " ngông" lắm, cứ như là bất chấp tấc cả vậy. Cuối cùng, nó phải nhờ đến nhân sự can thiệp, nhưng nói chung là họ cũng không có ấn tượng tốt rồi đó.

Từ housekeeping, mình chuyển sang Front Office cũng 1 tháng.



Đầu tiên thì vào khu đặt phòng, họ cũng chỉ cho mình xem là chính và cũng không được nghe điện thoại hay làm bất cứ gì vào máy tính của họ. Ah, ở đây có một vị trí rất thú vị đó là History Manager, nghe nói cũng từ Duty Manager qua nhưng mình không có rõ lắm nhiệm vụ của cô ấy là gì. Có lẽ chuyên để giải thích lịch sử nếu khách yêu cầu. Lúc đó, có một con bé người Ấn vô trước mình một tuần, nhưng mà nó có vẻ thân với mấy người trong đó, phần vì nó vô trước và cũng vì nó là người bên đó. Nó cũng thực tập nhưng khác trường với mình. Mình không biết sao mà nó chảnh kinh khủng, đã vậy còn tỏ ra phách lối với mình nữa. Cái kiểu giống như là tao biết hết, mày thì chỉ đi theo học hỏi tao thôi. Thiệt là vớ vẩn. Được mấy ngày thì tôi chuyển ra bộ phận FO, trong ngày thì người ta ít chỉ mình nhiệt tình lắm vì họ còn phải đảm bảo tiến độ công việc, chậm chạp là bị khách phàn nàn ngay. Thế là tôi quyết định ở lại trể đến gần 12 giở để nắm hết các bước cơ bản cũng như quy trinh làm việc của một tiếp tân. Tôi không muốn bị con bé kia xỏ mũi. 

Nhưng mà hết con bé đó lại xuất hiện một thằng khác khiến mình đau đầu không kém. Đi làm thấy người lười biếng thì nhiều nhưng cái thể loại luôn tỏ ra bận rộn thì mình cũng mới đối đầu. Thằng bé này chắc nhỏ hơn mình vài tuổi, cái gì nó ôm đồm để làm, chưa bao giờ mình thấy nó rảnh tay ah, làm hết cái này đến cái khác, vừa xong việc này là nhảy vô đọc hồ sơ, làm mấy bà tiếp tân thích lắm, còn bảo phải học hỏi nó nửa chứ. Nhưng mà thú thật thì thực tập thì có làm gì đâu, toàn là chuẩn bị này kia, làm việc lặc vặc nhưng cái gi tôi cũng làm hết rồi. Việc đã ít còn bị thằng kia dành nửa chứ. Nhớ có một lần rất tức cười, theo quy tắc, có khách đến check in là phải mời "welcome drink" hôm đó, tôi và nó đứng hai bên cô Dorish để học check in, Cô kêu "lấy welcome drink cho khách" cái nó quay sang tôi bảo" lấy welcome drink" cho khách..quá đáng, tôi quay qua và nói " you go to take welcome drink"..nhìn mặt nó giận đùng đùng bỏ đi, tức cười. Nói chuyện nhờ vả đàng hoàng thì còn làm phụ, ra lệnh thì miễn đi, nhỏ tuổi hơn mà có thái độ vậy là không chấp nhận được rồi. 

Sau đó thì ra làm bellboy một tuần, thường thì họ hay ưu tiên cho con trai ra thực tập ở quầy này vì có thể phụ sắp xếp hành lý, Chef concierge là một ngươì đã có hơn 15 năm làm việc ở đó rồi, cũng rất là hiền và tốt bụng. Ông ấy người Malay, tôi nhớ có lần ông ấy còn lái xe chở tôi đi ăn mấy món đặc sản ở Penang. Làm được vài ngày thì vô phòng FOM giúp nhập mấy cái dữ liệu gì đó mà làm cho đến hết thời gian làm việc luôn. Ah, cô thư ký của FOM có một khuôn mặt lạnh như tiền, ít khi nào thấy cười, ai cũng nói là không hòa đồng và là người quen của FOM. Vô tình một ngày kia, tôi phát hiện là cô ấy đã từng đi du lịch ở Hạ Long thế là hỏi cô ấy, tự nhiên cô ta phấn khơi vô cùng khi kể về chuyến đi và nhất là biết tôi cũng là người Việt Nam. Tư nhiên, làm bạn luôn, nói chuyện quá trời.

Tôi nhớ hài nhất là ngày cuối cùng làm việc ở reception, tự nhiên có một người phụ nữ dẫn đứa con vô bảo là muốn yêu cầu đổi qua hồ bơi bên Rasa Sayang ( sister hotel của Golden Sands nhưng là 5 sao) với lý do con gái cô ấy không thích độ măn của hồ bơi này. Dù đã giải thích là không được nhưng cứ đứng nói mãi, cuối cùng cũng chịu buông tha. Một lúc sao thì có một ông khách qua chửi quá trời, bảo là ổng là chờ 1 tiếng đồng hồ mà không ai mang xe qua rước ổng về từ Rasa Sayang, làm cho một hơi rồi bỏ đi. Một tiếng sau lại có một cặp người Ấn vô phàn nàn khách sạn, ông chồng tức giận nói rằng hai vơ chồng đang nằm tắm nắng thì bà vợ bị người ta chơi nhay dù đáp lên mặt, tôi mắc cười lắm nhưng không dám cười. Thật ra thì mình chỉ chia sẽ việc không may xãy ra nhưng rõ ràng khách sạn có ghi rõ khu vực nào thuộc phạm vi trách nhiệm của họ, hai vơ chồng đã ra ngoài phạm vi ấy thì đâu thể nói gì được. Mà cũng ghê lắm, họ kể, mấy cái vụ chơi nhảy dù này cũng nguy hiểm lắm. Có người bị đáp lên cây, có lần tai nạn bị dây dù quấn chết luôn... nghe mà như đùa ah. Đang yên ổn được 1 tiếng đồng hồ thì một ông người Á Rập máu me khắp ngưởi vô quấy tiếp tân, nhờ gọi cứu thương, tôi cũng hết hồn, mấy anh bảo vể kêu taxi chở ngay ra bệnh viện, hỏi ra mới biết là chơi lái cano rồi đâm thằng lên hàng rào trên bờ...đúng là những kỷ niệm nhớ đời...

Thế là cũng hết ba tháng thực tập ở những bộ phận operation, hai tháng còn lại thì tôi vào thực tập ở management. Đầu tiên là nhân sự. Lúc này thì vui rồi vì không phải làm theo ca và cũng không cần mặc đồng phục, được mặc quần tây áo sơ mi. Thực tập trong nhân sự mới thấy sự cạnh tranh và ganh ghét của mọi người diễn ra dễ sợ thế nào. Trong phòng nhân sự có một cái phòng để lưu hồ sơ của tất cả nhân viên từ GM đến nhân viên bình thường. Mọi người cũng hay sử dụng phòng này để ăn hay giải stress. Tôi nhớ, 3 ngày đầu tiên của mình là ngồi cắt giấy tái chế, không biết họ thu gom từ bao giờ mà có tới mấy bao lớn giấy dụng, thế là tôi ngồi cắt hết ngày này qua ngày kia. Xong rồi thì được dạy nhập ngày nghỉ của các nhân viên. Mà cũng nhờ có giai đoạn này mà mình có thể sử dụng internet để check giá của máy Dell và mua luôn 1 cái. Lúc đó Dell không có bán ở ngoài, toàn là trên mạng và đặt hàng qua số điện thoại thôi. Mình phải mua một cái bank draft, rồi người ta sẽ hẹn ngày đến lây. Sau đó, sẽ giao máy tới nhà trong vòng 1 tuần. Mua đồ kiểu này cũng khá là hồi hộp vì mình quen với chuyện xem hàng, thử hàng, rồi giao tiền nhận hàng. Quan trọng là có cửa hàng để liên hệ trực tiếp. Mọi chuyện diễn ra êm đềm cho đến 1 tuần trước khi kết thúc thực tập ở bộ phận này.

Thông thường thì cứ mõi tháng thì phải thay đổi bộ phận một lần và quan trọng hơn là 3 tháng operation và 2 tháng management. Có nghĩa là hai tháng cuối cùng sẽ được thực tập ở những bộ phận về quản lý như sales, account hay HR. Nhân sự là người sẽ bố trí vấn đề này cho thực tập sinh. Trong phòng nhân sự ngoài mình thì có một cô bé từ một trường khác. Cô ấy phụ trách đánh máy hay sao mà phát hiện là nhóm của tôi, ngoài tôi sẽ vào bộ phận cost control, còn lại thì phải vào các outlets của F&B nửa. Cô bé ấy chưa suy nghĩ thế nào đã đi ra nói với mấy đứa bạn của tôi và họ kéo tới phàn nàn với cô HR Service Manager. Ý của cô ấy là tốt nhưng mà danh sách cuối cùng vẫn chưa được công bố, những thông tin như vậy là thuộc dạng bảo mật. Khi tụi bạn của tôi, dẫn đầu thằng Wilber "suy nghĩ trẻ con và nông cạn" kéo vô phòng HR là ôm đầu rồi. Y như rằng, sếp nói mọi người về đi, danh sách tôi vẫn chưa công bố, sao các em biết mình vị trí nào mà ồn ào rồi. Ngay lập tức mối nghi nghờ tiết lộ thông tin là tôi. Cô ấy hỏi tôi là em là người tiết lộ đúng không, tôi chỉ trả lời không. Nhưng không ai tin cả, tôi cũng không muốn cô  bé đó bị gì. Cô thư ký HR nói với tôi, sao mày dạy vậy, đã làm HR thì phải hiểu rõ cái gì nên nói cái gì không. Mày nghĩ là mày trả lời không thì cô ấy sẽ tin ah. Tôi biết rõ là cái appraisal của mình tiêu rồi đó. Sau đó, cô ấy lại đi công tác 1 tuần. Cô ấy nói, tao sẽ giao cho mày một nhiệm vụ, hãy thiết kế lại sao cho cái bảng Notice Board trong thật hấp dẫn người đọc, tao thấy nó quá nhàm chán. Tôi biết, đây là cơ hội cuối cùng để lấy công chuộc tội. Một tuần cuối cùng tôi dốc toàn sức cho việc thiết kế ấy. Cô ấy trở vể, rất hài lòng với bảng thiết kế của tôi nên tôi nhận được những lời nhận xét tốt. 

Sau bao nhiêu việc xãy ra, vậy mà tôi vẫn dằn vặt vì thích một người chẳng đáng gì. Thiệt nghĩ lại đúng là con nít hết sức. 

Cuối cùng là bộ phận Cost Control.

Bộ phận này thì chỉ có hai từ để hình dung là " tuyệt vời", công việc lẫn con ngươi. Nhất là cô sếp, dễ thương, giỏi và nhiệt tình nửa chứ. Cũng nhờ cô mà tôi lấy được tài liệu để làm báo cáo, không thì toi rồi, các bộ phận kia toàn là gì không ah, chẳng có lấy được gì hết. Đến bây giờ, vẫn còn giữ liên lạc nhưng chưa có cơ hội về lại Penang thăm họ. Cô sếp ấy cũng chuyển qua làm cho Hard Rock Cafe. Golden Sand thì cũng đã sữa chửa lại nhiều. Nhân viên củ chắc cũng nghĩ nhiều nhất là mấy cô Housekeeping. Họ thật tốt bụng và dễ gần. Những tuần lễ cuối cùng cũng êm đềm, ngoài chuyện là 2 đứa bạn trong phòng yêu nhau, còn bé Pris thì vì tích cách " công chúa" nên mọi người cũng ít nói chuyện dù ở chung, hình như là lúc đó con bé ở chung phòng hay qua phòng bạn trai ngủ luôn thế là cô ấy ngủ một mình ở phòng Master. 

Tôi nhớ lúc đó là tháng cô hồn, nên ai cũng hay bàn tán chuyện ma, tối hôm đó, tôi gần 2 giờ sáng, tự nhiên có tiếng gõ cửa, thều thào...tôi giật mình thì ko nghe gì hết, tôi cũng hơi sợ nên nghĩ mình mơ, rồi lại gõ cửa phòng kêu tên tôi...lúc này tôi lấy hết can đãm để mở cửa. Nhìn ra không thấy ai, quay sang thì thấy Pris bảo là khó thở, mặt thì xanh, tôi phát hoảng, chạy sang phòng thằng Wil kêu thức dậy. Giờ đó thì khó tìm taxi vì Resort tôi làm cách trung tâm một ngọn đồi và tôi nhớ là cũng không phải gần. May mà có anh bạn của June là người địa phương nên có xe hơi. Chở xuống bệnh viên cấp cứu. Cuối cùng mới biết là cô ấy bị tái phát bệnh suyễn đã từ lâu không có. Bác sĩ nói nguyên nhân có thể là do áp lực công việc hay một lúc quá tức giận. Sáng hôm sao, cô ấy mới kể là do ông Assistant F&B " thể loại thích khoe khoang nhưng tài năng thì chỉ có hạn" đã mắng nó trước mặt rất nhiều khách trong giờ ăn sáng. 

Nói tới đây, tự nhiên tôi lại nhớ đến chuyện của mình. Cũng cái outlet đó, buổi sáng thì rất đông mà thường là thiếu người, tôi qua đó phụ có 1 tuần mà muốn nổi điên, có lần tôi cạch với nhân viên đó luôn. Tôi phụ trách châm trà và cafe, hai tay cầm hai cái bình, đi khắp cái nhà hàng. Bàn không ai dọn, tôi phải bỏ xuống và dọn ngay vì khách đứng kế bên rồi mà chưa có bàn. Vừa dọn bàn xong thì tự nhiên bà nhân viên bay lại chửi một hơi mày đi pha trà và cafe cho khách ngay, làm việc gì mà chậm chạp thế, tôi quất luôn, hay tôi ko phải cái máy nhé...xong bả mét với mấy người khác là tôi chửi bả, hổn hào...Một lần khác là thằng cha Assistant F&B tự nhiên mình cũng đang pha trà và cafe bay vô nói là làm việc châm chạp, tại sao ko dọn, ông nhào vô dọn dọn làm sao bể đồ hết trơn thiệt là đáng đời. Cái trường hợp này mới ác, ông IT manager được kêu lên phụ đứng lau dao và nỉa tại quầy pha trà. Tôi đang chờ đổ nước vào bình ngay chổ ổng đứng luôn, thì có có khách hỏi cái gì, tôi mới đến và trả lời nhưng chưa tắt nước vì bình cũng to. Nói xong quay lại, nước tràn lên láng, ổng phán một câu " máy pha trà thì phải lo pha trà, tao không có quan tâm đâu" ý là nước tràn tao cũng ko tắt nước phụ đâu, vì ko phải là việc...trời ah, thể loại gì vậy ta, ổng chỉ cần đưa tay ấn cái nút tắt là nó tắt ngay và vấn đề là ổng đang đứng trước cái bình...

Quay lại cái vụ của Pris, khi trường hợp của nó được đưa ra, khách sạn không những viết thơ xin lỗi mà con cho nó hạnh kiểm tốt hết...mà đúng là nhà giàu, khi gia đình biết tin thì ngay lập tức có xe của bà con đến đón về bệnh viện ở KL. 

Những ngày cuối cùng ở đó, thật tẻ nhạt với tôi, nhưng người bạn thân thì cũng kết thúc khóa thực tập sớm, Pris thì cũng về rồi, còn lại tôi và hai đứa couple kia...tự nhiên tôi thấy buồn ghê, chỉ muốn mau chóng về lại KL và Việt Nam. Ở đó 5 tháng thì cũng gần nửa năm rồi, ăn cũng được nhiều món ngon. Tôi nhớ ngày cuối cùng cũng tâm trạng lắm, mặc dù nôn nóng đến ngày đó lắm rồi nhưng cũng thấy buồn buồn và lưu luyến một chút thôi. Thế là tôi đi một vòng khách sạn. Sau đó thì tụi tôi đi một chuyến Langkawi rồi mới về lại KL, mua chocolate miễn thuế quá trời, vậy mà cuối cùng bỏ quên hết ở nhà June mới ghê, đã chuẩn bị hết rồi đó nhé, vậy mà còn bị rối vậy. Vì ngày xưa, Air Asia chưa có chuyến từ KL về Saigon nên muốn đi giá rẻ thì phải qua Sing rồi mới về Saigon. Chuyến đi cũng khá vất vả vì phải sách đồ hơi bị nhiều.

Cũng 6 năm rồi còn gì, vẫn mong một ngày qua lại....






Nhận xét

Bài đăng phổ biến