Ngày hôm qua đã thay đổi tôi
"If you are born poor it's not your mistake but if you die poor its definitely your mistake" Bill Gate
Những việc xãy ra ngày hôm qua đã thay đổi tôi rất nhiều, tôi hoản loạn như một người bị lạc đường khi trời gần tối. Tôi thấy mệt mỏi, chán nản, xấu hổ và chán ghét chính bản thân tôi. Tôi thật sự không ngờ rằng một ngày nào đó tôi lại phải đối mặt với câu hỏi " tôi thật sự muốn gì? Tôi muốn trở thành ai? Tôi đang có gì ở lứa tuổi gần 30?". Tôi bắt đầu giật mình, hoang mang vì phát hiện tôi không có một tài sản gía trị nào, tiền tiết kiệm sau bao nhiêu năm làm việc. Rồi tôi nhớ đến gia đình, nỗi xấu hổ ấy càng lớn vì tôi ở từng tuổi này mà vẫn còn để cha mẹ lo lắng về mình. Là một người có suy nghĩ tôi thấy mình thất bại lắm.
Tôi không phải là một người thiếu chăm chỉ hay kiến thức mà tôi thiếu sự kiên định và quyết tâm. Quan trọng là tôi chưa có một mục tiêu rõ ràng. Ở lứa tuổi của tôi nhiều người đã có một cuộc sống ồn định, thành công và thậm chí giàu có. Bao nhiêu năm qua, tôi có cảm giác như mình ngủ quên ở đâu đó, cũng đi làm, cũng làm hết mình như dường như là chưa bao giờ tôi nghỉ đến là mình muốn làm trong bao lâu để đạt được cái gì. Tôi cũng từng đọc nhiều sách nói về mục tiêu, nhưng đến bây giờ tôi mới thấy là nó quan trọng đến dường nào. Vì không xác định mục đích rõ ràng cụ thể, nên bây giờ tui vẫn loay hoay, kiếm tiềm một cái gì đó vô định.
Trước ngày hôm qua tôi vẫn vô tư với sự " không lo nghĩ" của mình, tui vui khi thấy mình trẻ hơn nhiều so với tuổi. Cuộc đời giống như không có gì phải lo lắng. Tôi nhìn cha tôi, người đàn ông của gia đình, tôi thấy " Bố trong già quá, lo nghĩ nhiều quá, tóc bạc nhiều quá". Mõi lần đi chơi, tôi hay khó chịu " sao bố tính toán quá"...nhưng mà bây giờ tôi mới thấm thía và hiểu rằng " nếu bố ko lo nghĩ nhiều, tính toán nhiều thì chắc tôi không có một cuộc sống như bây giờ, không được cho là trẻ hơn tuổi, hay là được bạn bè ganh tỵ vì được đi chơi xa. Bao năm qua, tôi sống ung dung, thông thả, có tiền là xài, bạn bè xài đến đâu thì mình chi tới đó, " cho bằng chị bằng em". Điều đáng mỉa mai là mình tự cho mình là " quý tộc", mình tự cho mình là " cao sang", hay chỉ trích người khác, hay nói ngươì ta thế này, người ta thế kia...nhưng chưa bao giờ tôi tự hỏi " tôi hơn người ta cái gì mà tôi có quyền chỉ trích? tiền của ai khiến tôi nghĩ mình " cao sang"? Mình làm được gì?
Một điều nửa là tôi thấy mình nói nhiều quá, làm thì ít. Đặc biệt là thích cho lời khuyên, thích tạo cãm giác là người biết nhiều...nhưng nói được và thực hiện được là 2 khoảng cách rất xa. Tôi cũng chợt nhận ra mình là con người thiếu trách nhiệm với gia đình. Tôi luôn cho rằng gia đình là chổ dựa vững chắc cho tôi nhưng chưa bao giờ tôi đóng vai trò nhưng một chỗ dựa cho họ. Cũng đúng thôi, bản thân tôi còn chưa vững thì làm sao làm chổ dựa cho ai, thật đáng xấu hổ. Hai từ " trách nhiệm" càng làm tôi buồn bản thân mình hơn. Tôi hầu như chỉ lo cho bản thân mình, về nhà chơi giống như là đi du lịch, cũng phụ, cũng làm nhưng giống như một người ngoài cuộc vậy. Vậy mà đến khi được đi chơi bằng tiền của gia đình, không cảm thấy cảm kích mà còn khó chịu vì không được mua sắm thoải mái. Chắc không ai có thể ngờ tôi là thể loại người ích kỷ như vậy. Nhiều khi tôi cũng cám ơn vì bên cạnh tôi luôn có những người mà tôi hay cho là " vô duyên, kỳ hoặc" như thằng anh rể của tôi vì anh ta luôn nói thẳng vô mặt tôi như tát nước lạnh nhưng đều mà không ai nói với tôi bao giờ. Anh ta cũng là một trong những người ảnh hưởng tôi, là người tôi mà tôi cũng phài học.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi phải thay đổi, phải thức dậy và đi. Tôi đã ngủ lâu rồi.Thời gian không chờ bất kỳ một ai, nếu không đi được thì tôi sẽ bị bỏ lại phía sau hay phải đứng sang một bên để nhường cho người khác đi qua mặt tôi. Tôi ơi! Hãy thức dậy, đi trên đôi chân mình và phải kiếm tiền thôi!! Đừng bao giờ viết lại những thất bại tương tự như vậy lần hai thứ hai!! Không có nhiều thời gian đâu.
Những việc xãy ra ngày hôm qua đã thay đổi tôi rất nhiều, tôi hoản loạn như một người bị lạc đường khi trời gần tối. Tôi thấy mệt mỏi, chán nản, xấu hổ và chán ghét chính bản thân tôi. Tôi thật sự không ngờ rằng một ngày nào đó tôi lại phải đối mặt với câu hỏi " tôi thật sự muốn gì? Tôi muốn trở thành ai? Tôi đang có gì ở lứa tuổi gần 30?". Tôi bắt đầu giật mình, hoang mang vì phát hiện tôi không có một tài sản gía trị nào, tiền tiết kiệm sau bao nhiêu năm làm việc. Rồi tôi nhớ đến gia đình, nỗi xấu hổ ấy càng lớn vì tôi ở từng tuổi này mà vẫn còn để cha mẹ lo lắng về mình. Là một người có suy nghĩ tôi thấy mình thất bại lắm.
Tôi không phải là một người thiếu chăm chỉ hay kiến thức mà tôi thiếu sự kiên định và quyết tâm. Quan trọng là tôi chưa có một mục tiêu rõ ràng. Ở lứa tuổi của tôi nhiều người đã có một cuộc sống ồn định, thành công và thậm chí giàu có. Bao nhiêu năm qua, tôi có cảm giác như mình ngủ quên ở đâu đó, cũng đi làm, cũng làm hết mình như dường như là chưa bao giờ tôi nghỉ đến là mình muốn làm trong bao lâu để đạt được cái gì. Tôi cũng từng đọc nhiều sách nói về mục tiêu, nhưng đến bây giờ tôi mới thấy là nó quan trọng đến dường nào. Vì không xác định mục đích rõ ràng cụ thể, nên bây giờ tui vẫn loay hoay, kiếm tiềm một cái gì đó vô định.
Trước ngày hôm qua tôi vẫn vô tư với sự " không lo nghĩ" của mình, tui vui khi thấy mình trẻ hơn nhiều so với tuổi. Cuộc đời giống như không có gì phải lo lắng. Tôi nhìn cha tôi, người đàn ông của gia đình, tôi thấy " Bố trong già quá, lo nghĩ nhiều quá, tóc bạc nhiều quá". Mõi lần đi chơi, tôi hay khó chịu " sao bố tính toán quá"...nhưng mà bây giờ tôi mới thấm thía và hiểu rằng " nếu bố ko lo nghĩ nhiều, tính toán nhiều thì chắc tôi không có một cuộc sống như bây giờ, không được cho là trẻ hơn tuổi, hay là được bạn bè ganh tỵ vì được đi chơi xa. Bao năm qua, tôi sống ung dung, thông thả, có tiền là xài, bạn bè xài đến đâu thì mình chi tới đó, " cho bằng chị bằng em". Điều đáng mỉa mai là mình tự cho mình là " quý tộc", mình tự cho mình là " cao sang", hay chỉ trích người khác, hay nói ngươì ta thế này, người ta thế kia...nhưng chưa bao giờ tôi tự hỏi " tôi hơn người ta cái gì mà tôi có quyền chỉ trích? tiền của ai khiến tôi nghĩ mình " cao sang"? Mình làm được gì?
Một điều nửa là tôi thấy mình nói nhiều quá, làm thì ít. Đặc biệt là thích cho lời khuyên, thích tạo cãm giác là người biết nhiều...nhưng nói được và thực hiện được là 2 khoảng cách rất xa. Tôi cũng chợt nhận ra mình là con người thiếu trách nhiệm với gia đình. Tôi luôn cho rằng gia đình là chổ dựa vững chắc cho tôi nhưng chưa bao giờ tôi đóng vai trò nhưng một chỗ dựa cho họ. Cũng đúng thôi, bản thân tôi còn chưa vững thì làm sao làm chổ dựa cho ai, thật đáng xấu hổ. Hai từ " trách nhiệm" càng làm tôi buồn bản thân mình hơn. Tôi hầu như chỉ lo cho bản thân mình, về nhà chơi giống như là đi du lịch, cũng phụ, cũng làm nhưng giống như một người ngoài cuộc vậy. Vậy mà đến khi được đi chơi bằng tiền của gia đình, không cảm thấy cảm kích mà còn khó chịu vì không được mua sắm thoải mái. Chắc không ai có thể ngờ tôi là thể loại người ích kỷ như vậy. Nhiều khi tôi cũng cám ơn vì bên cạnh tôi luôn có những người mà tôi hay cho là " vô duyên, kỳ hoặc" như thằng anh rể của tôi vì anh ta luôn nói thẳng vô mặt tôi như tát nước lạnh nhưng đều mà không ai nói với tôi bao giờ. Anh ta cũng là một trong những người ảnh hưởng tôi, là người tôi mà tôi cũng phài học.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi phải thay đổi, phải thức dậy và đi. Tôi đã ngủ lâu rồi.Thời gian không chờ bất kỳ một ai, nếu không đi được thì tôi sẽ bị bỏ lại phía sau hay phải đứng sang một bên để nhường cho người khác đi qua mặt tôi. Tôi ơi! Hãy thức dậy, đi trên đôi chân mình và phải kiếm tiền thôi!! Đừng bao giờ viết lại những thất bại tương tự như vậy lần hai thứ hai!! Không có nhiều thời gian đâu.
Nhận xét
Đăng nhận xét