2023 Tương Kỳ Mountain Run Challenge - Giải chạy " ấn tượng" nhất

 Mình gọi là giải chạy "ấn tượng" nhất trong ngoặc kép vì lần đầu tiên tham gia một giải chạy mà liên tục nghĩ đến việc bỏ cuộc, cọc, đau chân, mõi gối. Đây là giải Trail đầu tiên mình tham gia và không hề chủ động. Trước giờ mình chỉ có leo núi nhẹ nhàng theo đoàn và cũng có biết về những giải trail này nhưng nói thật là chưa có muốn thi vì những giải này đòi hỏi tâp luyện địa hình dốc cũng như chuẩn bị nhiều đồ hơn giải road thông thường. 

Một ngày đẹp trời bạn hỏi, tham gia giaỉ chay cuối năm ở Vũng Tàu không, xong countdown luôn, vui mà, chạy có hội thế là yes không ngần ngại và mặc định trong đầu là chạy ngoài đường, cho đến khi còn 3 tuần thì có người người thì mới bắt đầu search rồi phát hiện trong sự ngỡ ngàng. Thế là cũng tìm hiểu, hỏi thăm và tập luyện nhẹ nhàng vì bạn bảo cung đường 20km mà 8 tiếng cut off - nhẹ nhàng lắm.


 Rồi ngày đó cũng đến, chuẩn bị cả đóng đồ. Tư nhiên, đêm đó phải chờ thằng bé chung phòng lên để mở cửa cho nó, rồi trong lòng cũng lo hay sao mà ko ngủ ngon được, và kết qủa có dấu hiệu trào ngươc khi uống viên muối đầu tiên, nó nóng cái cổ thì thôi. Khởi đầu thấy bất ổn rồi. 5km đầu trời tối nên bám sát bạn chạy, leo trèo bất chấp và rồi bắt đầu thấy mệt nên đã dừng lại nghỉ ngơi tí, lúc này là gai đâm (không hề biết là phải chuẩn bị bao tay mà đường thì cấy cối và đá.

Vượt qua 3 con dốc tiếp theo đến km thứ 14 chạy ra được đường lộ cũng mừng thầm, lúc đó là cũng còn sức chạy và chứng kiến con dốc thứ 4 lên mãi mãi. Cố gắng đến km thứ 19 đi đến con đường dẫn xuống núi thì thấy okay rồi vì mình chạy 20 km thì 1km đi xuống là hợp lý, tự nhiên nhìn thấy cái bảng quẹo phải leo tiếp con dốc cuối cùng 


Lúc này là cọc thật sự , bực, nhưng mà cũng còn cố gắng được nhưng đến khi leo xuống thì ôi thôi đau chân, gối cũng có dấu hiệu căng mỗi. Lúc này là đã qua 2km rồi, cảm giác là không còn quan tâm thành tích gì mà chỉ muốn thoát ra khỏi cái rừng này, thậm chí bỏ cuộc vì nghĩ tới huy chương thì xấu ồm, áo finisher thì càng không, sợ bị chấn thương. Vì thật sự nếu bỏ cuộc cũng phải lết ra chứ ko có ai cứu hộ gì được. Quyết định ngồi nghỉ, thư giản tí, thấy ổn rồi , nhắc mình cứ chậm rãi từng bước bò xuống dốc. Vừa đi vừa bực.  Cuôí cùng, cũng về đích 5h38 phút, đứng hạn 71/300. 

Khi cả hội ngồi lại tám chuyện thì có nhiều chuyện buồn cười xãy ra. Có đứa bị chuột rút rồi ngôi chờ cứu hộ tầm 20 phút mà không có ai, may có trai đẹp đến xịt giãn cơ, rồi trò chuyện còn xin zalo...Cái mình cũng nhớ đến mình, ah cũng có trai đẹp tiếp cận mà xin 5 ngàn đi toilet, đã vậy còn có đứa chụp hình cho nó xong, cái đi luôn, có duyên ghê.


Mà tự nhiên tham xong, ê ẩm, trộm vía về khách sạn, ngủ một giấc thật sâu, và thức dậy so fresh, chân ko chạy được nhưng đi bộ thì vô tư, thế là đi ăn trưa, tản bộ, rôì đạp xe dạo biển.


Giải chạy này mở ra vài điều thú vị cho năm 2024 đó là cơ hội cho môt mối quan hệ tình cảm và mình cũng lên mục tiêu 42km cho giải tháng 10 năm 2024 ở Hà Nội. Lên kế hoạch và dấn thân thôi, để cái viết review chứ. Just do it!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến