NHỮNG CHIẾN BINH TRƯỚC NGHỊCH CẢNH BÊN TÔI
Trong lúc hoang mang lo sợ vì những việc chưa xãy ra, vì những tưởng tượng của bản thân rồi buồn, rồi lạc lõng. Tôi chợt nhớ đến 2 người phụ nữ này.
Người đầu tiên là chị gái tôi, người đang mắc căng bệnh suy thận và đang gánh vác sự nghiệp của gia đình, nuôi cha mẹ và con cái. Ngày chị tôi biết tin mình bị suy thận, chị cũng hoảng loạn và suy sụp nhưng chị nghĩ đến người thân, đến cha mẹ, chồng con, họ sẽ ra sao nếu chị bỏ cuộc. Thế là chị cố gắng mỗi ngày. May mắn là gia đình có điều kiện chị có phương pháp điều trị tốt hơn, chỉ có điều chị không thể đi đâu chơi, chỉ quanh quẩn trong nhà. Dù chị là con gái nhưng tính tình cương trực, quyết liệt và mãnh mẻ. Chị đã thay tôi gánh vác sự nghiệp của gia đình, sống chung với cha mẹ để tôi được tự do lựa chọn con đường mình chọn và sống theo cách mình chọn. Điều chị lo nhất là chị sợ chị bệnh rồi có gì không lo được cho tôi vì tôi không có con. Chị thiệt khờ, tình cảm chị dành cho tôi to lớn quá....đôi khi tôi tự hỏi sự nỗ lực của mình có là gì so với chị...thế mà còn lo lắng, sợ hãi chuyện tưởng tượng. Chỉ có vài đêm mất ngủ mà nghĩ bao nhiêu chuyện tiêu cực, lo lắng đủ điều
Người thứ 2 là mẹ Khang, người cô giáo cách đây hơn 20 năm đã mất 1 cô gái lúc còn nhỏ tuổi, rồi bác bị môt chứng bệnh không bác sĩ nào biết là gì, thậm chí chuyên gia từ nước ngoài. Chân bác cứ đau và không đi được, rồi không ngồi được và cuối cùng là chỉ nằm. Bác ngồi không được quá 1 tiếng nếu không máu sẽ không chạy xuống chân, trở nên tím tái. Mỗi ngày đều phải uống thuốc, và bác đã nằm như thế nhưng vẫn cố gắng sống tốt, vui vẻ mỗi khi gặp tôi hơn 10 năm nay. Bác cũng từng nghĩ đến chuyện quyên sinh vì không muốn mình là gánh nặng của người khác nhưng tình cảm của Bác trai quá lớn, rồi gia đình thế là Bác cố gắng cho đến hôm nay.
Tôi biết ngoài kia còn vô vàng những hoàn cảnh, và 2 người phụ nữ này là 1 trong số đó tôi biết. Khi nghĩ về họ tôi tự thấy mình yếu đuối và hèn nhát. Tôi chỉ có tưởng tượng thôi mà đã muốn không chịu nôỉ rồi. Thật sự từ trước giờ mình luôn biết những việc như vậy, nhưng đến hôm nay tôi mới nhận thấy rõ sự chịu đựng của họ trước nghịch cảnh. Vấn đề của tôi không là gì cả. Tôi nhận ra và hiểu rõ cái sức mạnh của tình thương nó lớn và mạnh mẻ đến dường nào.
Tôi vốn dĩ cũng là người có lòng trắc ẩn vì có sự chịu đựng của riêng mình. Trước đây, tôi nổ lực vươn lên hết mình vì không muốn bị gia đình và xã hôị coi thường. Phải gòng mình để mang 1 chiếc mặt nạ để sống. Rồi cách đây vài năm tôi nhận ra nhiều thứ trong cuộc sống sau khi xem phim Natra, hay hình ảnh truyền cảm hứng của HH Hương Giang, hay câu nói của MC Trấn Thành " chúng ta không nợ ai 1 lời xin lỗi vì cơ bản chúng ta không có lỗi, có chăng là xin 1 sự thông cảm vì không làm tròn trách nhiệm của mình" và quả thật giới tính là đều tôi không đăng ký để được chọn.
Và cuối cùng thì tôi đã buông cái gánh trên vai suốt 30 năm mình sống và sống 1 cuộc đời cho chính mình, mình làm những gì mình nghĩ là tốt. Tôi tự tin hơn, dám đương đầu thử thách nhiều hơn, dám bị sai hơn mà không còn sợ ai phế phán. Tôi bắt đầu nuôi trẻ em làng SOS và luôn hướng đến việc làm thiện nguyện và sống tốt nhất vi bây giờ những gì tôi làm không còn cho bản thân, cho gia đình mà còn cho cả cộng đồng. Tôi muốn mình góp phần làm hình ảnh cộng đồng mình tốt đẹp hơn mỗi ngay. Tôi biết mình mang 1 sứ mệnh trong cuộc đời này.
Sự san chấn tâm lý gần đây sau mấy đêm mất ngủ có phải là vũ trụ đang nhắc nhở tôi về sứ mệnh mình đang thực hiện. Hình ảnh người chị & người Bác đã gợi lên trách nhiệm của tôi về sứ mênh này và tình yêu thương. Tôi còn nhiều ước mơ để thực hiện lắm:
* Tôi muốn là cầu nối giúp bố mẹ và anh chị và các cháu hiểu nhau, sống hoà thuận
* Tôi muốn mình trở thành 1 coach có thể giúp được nhiều người thay đổi cuộc sống của mình, phát triển trong sự nghiệp của họ
* Tôi muốn giúp được nhiều mãnh đời khó khăn trong cuộc sống
* Tôi muốn những người thân của tôi sống hạnh phúc và được tôi chăm sóc
* Tôi muốn là người truyền cảm hứng cho cộng đồng mình hay đơn giản thêm động lực cho người cần
* Tôi muốn có quỹ học bổng để hỗ trợ các bạn trẻ có trí tuệ, ước mơ được tiếp sức hoàn thành
* Tôi muốn mang hình ảnh của mình để xoá đi kỳ thị trong cộng đồng
Tôi sẽ ghi nhớ ước mơ của mình để tiếp tục phấn đấu...!
Nhận xét
Đăng nhận xét