Mất ngủ - Cảm giác hoang mang
Tết vừa rồi mình về quê, suốt nhiều đêm điều không ngủ được, chập chờn đến sáng mới ngủ. Một cảm giác bất an dù về nhà mình, nằm trong phòng mình có nhiều kinh điển và hình Phật. Ban đầu mình nghĩ là do lạ chổ và bình thường mình cũng hay sợ khi ngủ 1 mình. Mình nghĩ khi về lại Saigon sẽ hết vì trước đây cũng vậy, về Saigon thì 3 ngày đầu không biết do mệt quá nên đêm nào cũng ngủ ngon lành nhưng nhưng bắt đầu đến những ngày tiếp theo thì mình không sợ nhưng lại không ngủ được, trằn trọc và rất tỉnh không buồn ngủ. mấy ngày liên tục mình bắt đầu sợ và hơi hoãn vì đây là lần đầu mình bị nhiều ngày như vậy.
Bố mình từng bị vậy nên mình biết và áp dụng nhiều phương pháp niệm Phật, thiền nhưng vẫn không ăn thua, chỉ là đỡ hơn. Cách đây 2 ngày thì mình đã ngủ ổn, còn dậy sớm tập thể dục nhưng mới hôm qua lại trằn trọc tiếp và tâm vọng đọng đến ồn ào, không tài nào ổn định. Đến gần sáng thì mệt quá hay sao nên ngủ được nhưng dậy trể nên cũng mệt. Trong đầu lại suy nghĩ tiêu cực, vì mình vốn là người được mệnh danh sống lành mạnh ăn uống, tập thể dục nên biết rất tác hại của việc mất ngủ. Thế lại càng sợ hơn. Mình vốn dĩ là đứa nghĩ nhiều nữa, che giấu cảm xúc, kiểu bên ngoài thì vắng lặng nhưng nội tâm thì dậy sóng.
Trước đây, mình đúng là kiểu ăn được ngủ được. Có chuyên gì thì cũng ngã lăn ra ngủ rồi tính tiếp. Nhưng phải trong hoàn cảnh là không sợ và có người ngủ chung để an tâm. Bây giờ mình phải suy ngẫm lại toàn bộ sự việc.
- Hơn 30 năm mình sống nhưng che giấu cảm xúc và chịu đựng. Không dám thể hiện chính mình. Kiểu bị sếp mắng, áp bức hay gì đều nén vào bên trong. Vì vốn dĩ để di hoà di quý mình luôn như thế, không dám nói chính kiến và sợ bị đánh giá và sợ sai. Sợ bị chế giễu...
- Bản thân là người sợ ma từ nhỏ, lớn thì bớt thôi nhưng chổ naò vắng hay ngủ chổ lạ là sợ phải mở hết đèn lên, ngủ hay chập chờn nhưng ít xãy ra vì chỉ đi công tác mới bị vậy. Nhưng gần đây, mỗi lần người yêu đi công tác nhiều ngày là mình bị ngủ chập chờn, kiểu không yên tâm vì sợ. Nhưng bạn về thì bình thường. Rồi đùng 1 cái, ngay đêm bạn đi công tác, mình đang học bài thì hay tin người bạn thân đột ngột qua đời, hình như mình bị sang chấn tâm lý luôn. Biết rõ là vô thường vì mình là Phật tử nhưng vừa buồn, shock và đáng sợ hơn là sợ. Kiểu sợ tới mình, sợ chết...về ăn Tết, ngủ 1 mình, người bạn đó thì cùng quê, nổi sợ, ám ảnh ...cộng với sợ vốn có thành ra mất ngủ nhiều đêm. Và bây giờ nặng hơn là ngủ chung với người yêu cũng mất ngủ, trong lòng thì sợ mất ngủ thành bệnh.
Vì mình là Phật tử nên mình biết rõ cái gì gọi là vô minh, sợ hãi chỉ là cảm giác nhưng đúng là trãi nghiệm mới thấy đáng sợ. Nhưng mà có lẻ do còn phước tu nên mình biết nhiều hơn và đạo, vì sợ nên mới nghe thầy Thích Pháp Hoà giảng kinh (dù mẹ cha đã đề cập rất nhiều lần), vì sợ nên mình đã học thuộc được Bát Nhã Tâm Kinh dù biết bài kinh này từ rất lâu rồi.
Có nghĩ vũ trụ mang đến cho mình trải nghiệm để rèn luyện mình, hoàn thiện mình khi thấy sự bình an trong tâm đang phụ thuộc vào người khác. Mình đọc được rất nhiều bài viết hay về bình an và hôm nay nghe được bài trên Ted Talk về xây dựng sức mạnh tinh thần. Cô speaker đang có 1 gia đình hạnh phúc, có học vị, công việc tốt, mua nhà thì đùng 1 cái mẹ cô mất năm cô 23 tuổi, rồi 3 năm sau chồng cũng đột ngột mất vì bị nhồi máu cơ tim, phải mất vài năm sau thì cô mới ổn định tâm lý, có tình yêu mới thì chồng sắp cưới phát hiện ung thư.
Qua đó mình mới thấy người ta nghịch cảnh là có thật, còn mình chỉ mới thấy mà đã sợ đến như thế nếu nghịch cảnh xãy ra thì thế nào. Mình hiểu vạn vật vô thường và đột ngột, có đó mất đó nên mình phải trân trọng từ giấy phút còn sống. Sống hết mình để không phải hối hận. Nhưng dường như mình đang được học và trải nghiệm bình an tự thân, thông qua sự mất ngủ vừa rồi.
Mình chọn cách nói ra, bộc lộ để sau này khi đọc lại có thể là một bài học để nhắc nhở mình đã từng như thế. Vì nói ra là chấp nhận, mà chấp nhận thì mới không vọng tưởng, mong cầu và bình an sẽ đến.
Có 1 điều cô chia sẽ về sức mạnh tinh thần là phải luyện tập giống như tâp thể dục. Nếu muốn khỏe thì phải ngừng ăn junk food ngoài tập thể dục, nếu muốn có sực mạnh tinh thần tích cực thì phải loại bỏ tiêu cực. Người có sưc mạnh tinh thần làm 1 trong các đều là họ phải lo ngại thứ họ không kiểm soát được. Nhưng cái mình sợ bệnh, sợ chết ..là cái ai cũng sợ nhưng không thể kiểm soát được nên người ta chọn bỏ qua và quan tâm những cái người ta kiểm soát được.
Nhận xét
Đăng nhận xét