Cảm giác người “ mạnh” phải chấp nhận chậm lại
Cuối tuần này vô tình xem được podcast này https://youtu.be/Q_gR5V0SITs?si=0qsYEbzQVfQA4tJ1 , ban đầu mình chỉ định nghe trong lúc dọn dẹp nhà cửa hoặc làm cái gì đó. Nhưng sau vài phút là ngồi xuống nghiêm túc, nghe từng lời , suy ngầm , rồi ghi chú cẩn thận. Có vài điểm mà cá nhân mình đang nhận ra gần đây và suy ngẫm về điều đó:
Đầu tiên, cuộc đời sẽ xuất hiện những vòng lặp đến với bạn, để bạn học cách xử lý và nâng cấp nhận thức bản thân, nó sẽ tiếp tục xuất hiện cho đến khi nào bạn thật học được. Điều này quá đúng với câu chuyện tình cảm của mình trong 5 năm qua sau khi chia tay. Hay là những người sếp hung hăng, tự cao , tâm lý có phần bất ổn đến lạ lùng, mình học được suy cho cùng là bài học về tự tin và sự chủ động , tất nhiên là không ngừng nâng cấp năng lực bản thân. Nhưng điều mình vui nhất là dù họ có như thế nào, mình cũng chưa bao giờ oán hận hay mong điều tồi tệ đến với họ, mình bực thì có bực nhưng trong lòng thì luôn có một lửa là nỗ lực hơn, giỏi hơn để làm tốt việc của minh, không làm sếp khó chịu.
Cái sự tự tin mình nghĩ là điều quan trọng trong cuộc đời. Có thể do nền tảng giáo dục, hay bản thân từng là đứa trẻ khờ , học dốt nên mặc cảm ấy vẫn ám ảnh. Nhưng đúng là ông trời không cho ai tất cả và cũng không lấy của ai tất cả, bạn sẽ có cái điểm mạnh của chính mình, quan trọng là bạn phải biết nó là cái gì. Gần đây tự nhiên mình có cái gọi là tự hào dân tộc và tự tin mình là người Việt Nam, mình xem Mưa Đỏ, nghe phỏng vấn cô Tôn Nữ Thi Ninh … cô nói một ý là một đừng tự ti mình nhỏ bé , mà thấy giặc ngoại xâm bao nhiêu lần. Còn đi nước ngoài, thay vì trốn tránh vì một số người Việt làm hình ảnh mình xấu thì mình càng phải thể hiện, chứng minh không phải người Việt nào cũng vậy. Và có một điều mình thấy thời cô đi làm ngoại giao hay thế giới hiện tại, ai cũng nói về sự bất định, không biết trước điều gì, thì bây giờ cũng vậy, giờ thì làm và học , tiến về phía trước.
Điểm thứ ba là sự tò mò hay tôi ở tâm thế là người khám phá , không có kiểu là biết rồi và assume. Năm nay, bản thân mình tự nhiên khá lăn tăn và đặt câu hỏi là what’s next, kiểu cứ muốn lao về phía trước nhưng nhìn lại mình còn phải xây kinh nghiệm cho vị trí hiện tại, và cũng lập ra định hướng tương lai 5 năm tiếp theo để phấn đấu. Bản thân mình nhận ra là bị hội chứng imposter syndrome- phủ nhận nâng lực bản thân , kiểu luôn cảm thấy bản thân phải làm việc, ko nghĩ ngơi nhiều sẽ bị mất giá trị, feeling not enough.
Và điểm về người mạnh , cảm giác luôn được nằm trong nhóm mạnh, mình trải qua cảm giác chậm lại. Mình thích chạy bộ và cũng ko ngừng tập luyện để nâng cao thành tích và rồi một ngày đẹp trời chân đau do quá tải , và buộc mình phải chậm lại , chậm tới mức là chậm hơn người chậm nhất trong nhóm. Cảm giác có hơi khó chịu tí nhưng nhanh chóng nhận ra minh cần điều chỉnh tư duy, mình chạy bộ cho khỏe người hay để khoe thành tích hay để so sánh với bạn bè. Thế là mình điều chỉnh lại và chấp nhận cái chậm, enjoy it. Bây giờ mình thấy mọi thứ tốt dần lên, và có lẻ bây giờ mình hiểu rõ nhất mình muốn chạy bộ vì điều gì.
Nhận xét
Đăng nhận xét