Dating with Myself
Một tối thứ 7 đi xem phim một mình. Cảm giác cũng khá thú vị khi ngồi giữa các cặp đôi, 1 cặp trai gái, 1 cặp bạn trai bạn gái và 1 cặp LGBT. Từng đi xem phim một mình nhưng đi xem vào tối thứ 7 thì lần đầu tiên. Xem phim Những mảnh ghép cảm xúc Inside Out phần 2 thật tuyệt vời , gần đây nghiên cứu về tâm lý, cảm xúc... bộ phim cũng khá nhất quán. Vài thông điệp động lại: thứ nhất tất cả cảm xúc nếu vừa phải đều có mặt tốt cũng như mọi thứ xãy ra đều góp phần tạo nên một người. Chúng ta không nên chỉ ưu tiên điều vui mà quên đi điều không vui. Lo Âu quá mức xãy ra overthinking và nếu nó kiểm soát tâm trí thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Tuần này, theo plan mình định về quê nhưng vì chị và cháu đi Huế nên mình sợ về cũng làm chộn rộn mọi người. Với lại mình cũng ko muốn cảm giác về lại bị phàn nàn nên thôi để tuần sau về luôn. Sau một loạt các giải chạy, mình đat được mục tiêu sub 2 cho 21 km thì tự nhiên mình lười tham gia tất cả các giải. Vì mình thấy tốn chi phí đi lại, ngoài ra mỗi giaỉ xong lại nhận huy chương và áo, kiểu phí vì nhiều qúa cũng chỉ để trưng bày. Với việc đi liên tục mình cảm giác không có thời gian cho bản thân, như suy nghĩ về công việc, suy nghĩ về mình, đi vào bên trong mình. Mình cảm giác như năng lương bị hút ra ngoài. Cho nên mình đã quyết định ko tham gia giải chạy Bình Dương với hội bạn hay chạy.
Nhưng mà xem ra, việc mình tham gia cũng là quyết định đúng. Mình thấy H còn thương L rất nhiều, tuy là nói thông suốt nhưng chỉ cần L tiến một bước là H đỗ ngay. Như việc đi Bình Dương thì cũng là mặc định L chở H. Nếu mình đi thì cũng có người sẵn sàng chở. Mà tự nhiên nói tới đây cảm kích thằng bé A ghê. Không biết sau, mình thấy thương nó như đứa em trai nhỏ. Ngủ chung với nó, nó nắm tay bỏ vào trong áo nó cho ấm, rồi ôm tay, hôn tay thấy đáng yêu gì đâu. Mọi người bảo nó thích mình, mình cũng không biết nhưng cá nhân mình thì xem nó như em trai. Giống như vụ BD, thường cuối tuần nó sẽ về quê. Mình ghẹo bảo không ai chở nên ko đi chạy, nó bảo ngay là "nếu anh muốn đi thì em qua chở". Mọi người ghẹo, mình bảo "chắc A muốn đi chung với mọi người cho vui". Thế mình kêu "em rảnh đi chung với mọi người cho vui", cái bạn nói " em đi để chở anh đi thôi". Tự nhiên thấy appreciate dễ sợ, mình nhắn chữ appreciate với nó luôn. Bởi tất cả là duyên nợ hết, đôi khi không có người yêu , mà có người thương mình vậy cũng được rồi. Giữ một tình cảm tốt đẹp thuần khiết cho nhau.
Thật ra, mình muốn ít xuất hiện để L và H bên nhau nhiều hơn, mình biết H cũng ngai khi mình bị lẻ, còn kêu bạn khác chở mình. Nhưng thưc tế là mình không muốn đi, chứ mình muốn là có cách hết. Thấy về cách nhắn tin của H " anh Nan sẽ qua với Mum", có vẻ như đôi trẻ hôm nay cũng tiến thêm bước trong mối quan hệ. Việc mình rút dần ra thật ra là tốt cho cả 3 người, mà nhiều nhất là bản thân mình, để bản thân mình hoàn toàn không còn cảm xúc với người ấy. Không biết sao giờ mình thấy thông suốt chuyện tình cảm và các mối quan hệ. Kiểu không có gì là mãi mãi và như thầy Pháp Hoà cũng nói " chung thuỷ thì sao chứ, rồi cũng phải đối mặt vô thường, ai đến rồi cũng phải về". Mà như hôm nay, mình quay lại cái routine trước đây, cuối tuần chạy bộ, cafe rồi suy nghĩ về công việc sắp tới. Hôm nay còn vi diệu hơn làm món Tây ăn trưa, rồi xem phim Thất tình của TVB cười muốn xĩu. Enjoy phim, món ăn và cũng ko mong chờ ai và cũng ko nghĩ mình phải làm thủ tục với ai. Nhẹ nhàng và đơn giản. Ah, hôm nay cũng ngắt kết nối internet để được hoàn toàn yên tĩnh, ko bị làm phiền bởi tin nhắn hay các kiểu titok gì.
Đợt này cty đón đoàn audit, trước giờ cũng nhiều rồi nhưng đoàn này tâp trung chủ đề về Compliance. Tự nhiên vốn dĩ 6 năm qua, qua bao sóng gió mình luôn tin vào sự hỗ trợ của cả team. Nhưng rồi, khi xãy ra chuyện, đối diên với 1 câu hỏi không liên quan đến mình nhưng mình được hỏi và được những ngừoi mình tin tưởng bày cách trả lời và để mình hứng những vấn đề đó. May mắn là mình hỏi lại và vỡ lẻ, mình đã chọn cách trả lời bảo vệ mình nhất, còn ai phải trả lời thì chắc chắn họ cũng không thoát được. Câu nói " cháy nhà lồi mặt chuột là vậy" . Rồi sau bao nhiêu năm, chuyên mình nghĩ phép vài ngày lại trở thành vấn đề đối với sếp dù mình không hề để anh hưởng công việc. Hay nói những câu vu vớ trách hờn. Quan trọng hơn là còn làm ảnh hưởng tâm lý của nhân viên mình, bạn sợ bạn làm chăm chỉ quá mình có bị chỉ trích kiểu sao nhân viên nó hùng hục mà nó thì nghỉ phép. Mình nói thẳng để bạn yên tâm, nếu mình của trước 2020 thì yes, mình sẽ lo lắng lắm và rất để tâm. Nhưng sau đó thì mình chỉ để tâm nếu người ta feedback mình offical, còn vu vơ dỗi hờn thì mình sẽ bỏ qua.
Vì không có gì là mãi mãi , nhất là trong sự biến động như hiện này, mình luôn hết mình cho công việc, làm tốt nhất có thể nhưng mình luôn chuẩn bị một tâm thế là nếu có một ngày vì lý do nào đó, cty phải sa thải mình, thì mình cũng ready to go for other option. Bây giờ thay đổi cơ cấu, là sa thả ngay. Mới biết có 3 đồng nghiệp rơi vào hoàn cảnh này. Cũng hơi chạnh lòng tí nhưng biết sao giờ, cuộc sống mà.
Nhận xét
Đăng nhận xét