TÔI CŨNG LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG THÔI

          Hôm nay, mình quyết định vào viết blog thì phát hiện là hơn 1 năm rồi không viết gì. Đã có rất nhiều sự kiện diễn ra sau chia tay và ở riêng. Hơn 1 năm qua tôi đã gặp vài người mới, trong đó có người tôi cứ nghĩ là trời ban lương duyên dù xa tận Hà thành. Tôi cuốn theo người ấy và chìm đắm trong suy tư của người đó và nhận lại chỉ là do mình đa tình. Khi cô đơn, người ta trở nên liều lĩnh hơn nhất là chuyện quan hệ. Moi chuyện xãy ra chớp nhoáng và chẳng động lại một chút gì ngoài cảm giác hụt hẫng và chán chường. 

          Tôi trong mắt chính tôi và mọi người là người mạnh mẽ, lạc quan, nhiều năng lượng và yêu đời. Có thể xem như có gì có thể khiến tôi bận tâm chỉ mỗi là chưa có bồ mới. Nhưng sự thật là tôi đôi khi có những suy nghĩ điền rồ đến phát hoảng, mà cụ thể là cảm giác hồi hợp, tim đập nhanh của sự sợ hãi và cảm giác như muốn buông xui. Rồi bên trong lại như có 1 phần ý thức khác phản kháng với cảm xúc này, kiểu tại sao lại nghĩ như thế và phán xét...Ban đầu tôi cũng hoản loạn vì là người suy nghĩ nhiều, có mầm móng của sự trầm cảm nên mình luôn cảnh giác kiểu chế ngự. Và khi cảm xúc đến như thế mình lại cảm thấy hoang mang hơn vì không biết mình bị gì, mình sẽ làm điều gì tồi tệ chăng...

          Khi có tí tuổi mới thấy phản ứng của cơ thể dữ dội hơn khi cảm xúc dâng trào. Ví dụ, nếu trước đây mình buồn hay sợ điều gì đó thì chỉ đơn thuần là cảm xúc thôi, có thể là hồi hợp tí nhưng bây giờ nó sẽ kiểu buồn nôn, chóng mặt, bủng rủng tay chân. Có 1 điều tôi thấy mình phải học và luôn nhắc mình là không phản kháng với cảm xúc tiêu cực vì nó không giúp được gì chỉ làm bản thân thêm mệt mõi và yếu đuối hơn. Một điều thú vị là môt người bạn có nghiên cứu về thần số học và tính cách con người đã xem cho tôi và bạn tính được tôi có tận 5 tính cách trong cùng 1 người. Điều này tạo nên sự giằng co trong tôi, khiến tôi mệt moĩ. Nhưng ở 1 điểm tích cực mà tôi thấy được qua hành trình lớn lên của mình là không bị cuốn theo một cái gì đó quá. Điển hình như khi tôi ham chơi, lướt điện thoại thì sẽ có 1 tính cách khách kéo về việc học gì đó, không để bản thân chìm đắm. 

        Tôi nghĩ mình cần học cách quan sát cảm xúc nhiều hơn, không đồng nhất cảm xúc là mình. Không phản kháng, chối bỏ hay trốn tránh hoặc tự lừa dối mình. Thật sự có đôi lúc cảm thấy cô đơn, chản nản trên hành trình đơn độc của mình, với những thứ diễn ra tương tự hàng ngày. Cảm xúc khởi là bình thường và mình cũng dung nạp thêm những câu chuyện yêu thương và món ăn hạnh phúc để tăng trưởng lòng từ bi và trí tuệ trong mình.       

Nhận xét

Bài đăng phổ biến