Nỗi lòng trước ngày ấy...!
Đau vai gáy… trước đây tôi từng biết đến căn bệnh văn phòng
này nên thường luyện tập Yoga để không bị. Tuy nhiên, lâu lâu tôi cũng bị đau cổ
khi ngủ, có khi đau đến giật mình khi không xoay người được. Nhưng xoay tí là hết.
Tuy nhiên, tối qua lần đầu đau đến giật mình và lần này xoa cũng ko hết, không
thể nằm ngửa ra được (đây là tư thế hay ngủ). Tự nhiên sợ khủng khiếp, 1g30
sáng không biết có bị gì không…sau khi ngồi thở để định thần lại, thử lại nằm
ngửa lại nhưng vẫn đau, thế là thử nằm sắp mặt xuống thì êm và nằm nghiêng qua
lại thì được. Mừng quá nằm thở là ngủ luôn. Xoay cũng mấy lần nhưng tốt hơn là
không ngủ được.
Nếu lúc trước, có thể tôi đã gọi partner mình dậy để thoa dầu
hay massage cái cổ nhưng tối qua tôi không làm vậy, tôi một mình tự xử. Sự quan
tâm của anh ta đã không còn như trước. Có thể 10 năm đã quá đủ cho anh ta. Sự hời
hợt chỉ xuất hiện trong năm nay. Nếu như, mới năm ngoái còn nói đủ thứ về kế hoạch
kỷ niệm 10 năm yêu nhau, hay thói quen nắm tay, hôn nhau trước khi ngủ và khi
đi làm, đặc biệt là khi tôi nói trả hết nợ, yêu 1 kiếp thôi đủ rồi thì him ngay
lập tức nói “ không, phải đời đời kiếp kiếp)
Hiện tại, him có những thói quen mới, chơi game, hút thuốc
lá điện tử, thức tận 2 giờ sáng để xem clip và liên tục hút thuốc. Những điều mà
làm rất rất ít ngày xưa. Trước khi thành phố thưc hiện giãn cách xã hội thì him
đi làm về rất trễ, đêm nào cũng 12h và ngay cả cuối tuần. Đôi khi tôi tự hỏi liệu
him có người khác, nếu thật thì cứ nói ra, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi
nhưng him luôn bảo là không có gì.
Hành động của him đẩy tôi vào những tình huống và đôi khi
không biết là nên vui hay buồn. Khi giãn cách xã hội, cả 2 phải làm việc ở nhà
ngồi chung phòng. Lúc này mỗi khi có họp thì tôi phải đi ra ngoài, thời tiết
Saigon nóng thì thôi nhưng him chưa bao giờ hỏi tôi có bị quá nóng hay gì
không. Rồi có hôm him có cuộc gọi phỏng vấn, tôi cũng không được ngồi trong
phòng dù ko có họp vì him thấy không thoải mái. Sau 1 tuần, không ổn tôi đã tìm
1 office nhỏ cho thuê thế là cả tháng 6 tôi giải quyết được bài toán ngồi chung
này. Rồi chỉ thị 16 sắp ra, tôi biết mình không thể tiếp tục ngồi văn phòng bên
ngoài thế là tậu ngay cục 4G để phát wifi di động để ngồi phòng khách tại nhà
làm việc.
Đôi khi có những buổi trưa, tôi phải nhường phòng khách 1 tiếng
cho người nhà xem TV, mỗi lần tôi hỏi him có họp trong thời gian 1 tiếng đó là
giống như set up trong đầu him “ rất nhiều cuộc họp”. Nếu trước đây him sẽ hỏi
tôi, sao vậy, cần ngồi trong phòng hay sao…và đưa ra giải pháp. Bây giờ, đã rất
lâu tôi chưa nghe him nói về ngày kỷ niệm, him cũng rất lâu không còn nắm tay
hay ôm tôi nữa. Him giữ khoảng cách khi ngủ để không đụng vào tôi. Có lần đang
ngồi nói chuyện, chân tôi vô tình cham him, him né ra ngay.
Có lẽ, tôi cảm ơn him vì nhờ him mà tôi mạnh mẽ hơn, mối
quan hệ của 2 đứa giờ đúng nghĩa là đôi bạn thân. Tôi thấy vậy cũng tốt, him thấy
vui là được rồi. Còn tôi thì cũng binh thường vì có những tình cảm khác như gia
đình của him và của tôi khiến tôi thấy rất hạnh phúc. Trong mùa dịch cách ly
này, hẻm tôi bi phong tỏ, may mắn là có gia đình him chăm sóc, nếu không thì việc
mua và chuẩn bị thực phẩm cũng ngốn hết thời gian và công sức. Thời gian và tâm
trạng đâu mà tập trung vào công việc. Thôi thì cân bằng quá còn gì, có được
tình bạn và tình gia đình.
Ngay khi thức dậy lúc 5g30 sáng, ngay lập tức mở điện thoại
tìm hiểu thì thấy hoạt động của mình gần đây như ngồi nhiều, cuối mặt chơi
game, và có thể khi ngủ đã nằm lệch tư thế. Những dấu hiệu cho thấy cơ thể có
tuổi rồi, không lướt qua như lúc trẻ.
Nhận xét
Đăng nhận xét