Một sáng thứ bảy trời mưa 2/6/2018




Cả tuần nay tôi đã giữ im lặng với partner của mình vì cảm thấy không được tôn trọng. Đúng là “ lặng im sẽ giết chết con tim”. Nhưng tôi nghĩ dù yêu thương hay bao dung đến mấy thì cũng phải có giới hạn để đối phương biết trân trọng. Thật ra, tôi đã rất khó chịu từ rất lâu rồi và hôm chủ nhật tuần trước là tức nước vỡ bờ. Tôi lao đi ăn tối trong sự buồn bã, cái cảm giác mà rất lâu rồi tôi mới bị như. Tôi định ăn cho đã, sau đó sẽ đi bar uống rượu 1 mình. Sau khi ăn xong, tôi đi bộ để đón bus thì đi ngang chùa Việt Nam Quốc Tự nên mọi người đang chuẩn bị cho Lễ Phật Đảng. Quan trọng hơn, tôi thấy các bà, cô Phật tử đi ngang qua rất vui vẻ. Đột nhiên tôi giật mình. Mình là Phật tử mà lại quên lời Phật dạy “ đã biết vô thường sao còn phiền não”.


Tôi như trở về với ánh sáng. Thế là về nhà, ngồi thiền, ngủ sớm và dậy sớm đi tập thể dục. Thật sảng khoái. Nhưng tôi bắt đầu im lặng.




Trong 1 tuần im lặng tôi lại có những thay đổi tích cực là ngủ sớm, dậy sớm tập thể dục và quan trọng đổi hướng đi bus để tiết kiệm thời gian. Tôi thấy sức khỏe tốt hẳn. Ngày xưa tôi hay thắc mắc là khi mình mệt cái ngủ 9-10 tiếng nhiều khi vẫn ko hết buồn ngủ. Thì ra, không phải bạn ngủ bao nhiêu tiếng mà bạn ngủ trong khung giờ nào và như thế nào. Tôi đọc báo thấy khung giờ quan trọng phải ngủ là từ 11 giờ tối – 3 giờ sáng hôm sau. Thông thường là không thể nằm xuống là ngủ liền nên phải có sự chuẩn bị ngủ từ 10g. Ngồi thư giản nghe nhạc, tập 1 số động tác yoga nhẹ trên giường và thế là có thể ngủ rất ngon. Sáng thì dậy từ 4g30 hoặc 5g. Tôi đang cảm thấy rất tốt với lịch trình này nên sẽ phải cố gắng duy trì nó. Chỉ có đều là vào mùa mưa sẽ khó đi tập thể dục nếu mưa sáng.

Ngày hôm qua tôi đã có buổi họp với sếp cùng tuổi của mình để catch up công việc. Trước buổi họp đó thì tôi đã cảm thấy bạn ấy hầm hầm và có gì đó không ổn lắm. Nhưng sau khi họp xong, khi trao đổi feedback qua lại thì bạn ấy feedback là tôi đùa giỡn không phù hợp lắm. Bạn ấy vô tình gây ra sự cố tắc nghẽn mạng vì gửi email đính kèm file nặng 4GM. Lúc mới vào bạn bị 1 lần và lần này. Mọi người bắt đầu joking. Tôi thì cũng hưởng ứng vì thấy funny. Tôi nhớ là mình có nói đùa 1 câu “đây cũng là 1 cách hay để mọi người biết mình khi mới vào công ty”. Tôi thì vốn vô tư nên cũng rất là cảm kích khi bạn ấy nói ra suy nghĩ của mình. Mỗi người sẽ có 1 điều làm họ khó chịu và tôn trọng đều đó. Vì bản thân tôi cũng không phải đứa dễ tính. Tôi thì không bực ra mặt vì che giấu cảm xúc tốt nhưng tôi sẽ ghim trong lòng. Tính ra tôi còn ghê hơn hihhi…thật ra trong 1 team, quan trọng là nói ra những điều mình không hài lòng để tất cả cùng cảm thấy thoải mái để làm tốt con việc. Nên tôi hoàn toàn đồng ý với cách đó.

Ngày hôm qua cũng là ngày xài tiền kinh khủng, kiểu mới có lương thế là ăn cho bung nóc. Tôi đi ăn trưa với bạn sếp để thể hiện tôi hoàn toàn đồng ý với feedback của bạn. Nhưng không ngờ là kéo nhau đi ăn sushi, mỗi đứa gần 5 trăm ngàn. Chiều lại thì có nhóm đồng nghiệp củ rủ đi ăn, thấy cũng vui nên đi, không ngờ ăn nhà Madcow và cũng tốn hơn 600 ngàn vì uống rượu vang. Vừa ăn xong thì ông bạn rủ qua Starbuck sang chảnh, thế là lại tiêu tốn thêm 100 ngàn. Mưa gió bão bùn kéo tới, đi taxi về tới nhà cũng hơn nửa đêm. Thế là tiêu luôn buổi sáng không dậy sớm.

Tôi vô tình đọc được 1 bài đăng là khi bạn 33 tuổi, ngày sinh nhật bạn nên tổ chức thật khác biệt và mang dấu ấn riêng vì phải ăn mừng việc bạn đã sống hơn nữa đời người rồi. Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ về ngày sinh nhật của mình. Ban đầu tôi định lên chùa ở Bảo Lộc tu vài ngày vì tôi chưa bao giờ làm như thế nên ý tưởng này cũng khá hay. Tuy nhiên, tôi nghĩa ra một ý còn hay hơn nữa đó là tổ chức sinh nhật cho tôi bên gia đình mình, môt buổi tối âm áp, sang trọng có cả rượu vang, không gian riêng tư và tôi sẽ có một số thông điệp để chia sẽ. Tôi nghĩ rất nhiều về thông điệp ấy và ý tưởng tuôn trào. Tôi cảm thấy bao lâu nay mọi người ngộ nhận về tôi, xem tôi như hình mẫu quá tuyệt vời và hoàn hảo, nên lại tiếp tục mong đợi thêm nữa đó là chuyện hôn nhân. Vì vậy, tôi nghĩ, đây là thời điểm thích hợp để nói rõ quan điểm của mình. Phần tổ chức tiệc, tôi sẽ để cho cháu trai của mình sắp xếp. Tôi sẽ là người duyệt ngân sách và món ăn. Nhưng quan trọng nhất vẫn là nội dung tôi thông báo.

  • Khai tiệc chắc chắn sẽ là phần cảm ơn và tuyên bố lý do của buổi tiệc:

“ Chắc chắn là gia đình rất là ngạc nhiên, tại sao năm nay con lại tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng nhưng cũng không kém phần ấm cúng. Đây là sinh nhật năm 33 tuổi của con và đối với 1 người thì có thể xem là sống hơn nửa đời người rồi. Nên con muốn tổ chức nó đặc biệt để ghi nhớ thời điểm này. Vừa là buổi tiệc sinh nhật nhưng cũng là tiệc tri ân của con đối với gia đình mình. 18 tuổi con đã bắt đầu sống xa gia đình. 15 năm qua đã có rất nhiều biến động đối với cá nhân con và gia đình mình. Đầu tiên, con muốn cám ơn cha mẹ. Thật sự cha mẹ đã cho con 1 nền tảng giáo dục rất tốt về nhân cách con người cũng như là trình độ học vấn. Cha mẹ tạo ra 1 văn hóa là không chửi mắng, thâm chí đập đồ đạc khi giận nhau, tranh cãi nhau. Đặt biệt là cha đã rất kiên nhẫn với con khi học dốt, khi con hư..đi chơi không báo ai để cả nhà cuống cuồng đi tìm. Cha giáo dục con dựa trên sự tranh luận để hiểu rõ vấn đề chứ không phải là đòn roi 1 chiều, áp đặt. Mẹ thì con ngắn gon thôi “ tuyệt vời”.

Cám ơn chị 2 rất nhiều. Em biết lúc nhỏ em cũng ăn hiếp chị dữ lắm. Nhưng khi ra ngoài sống, em mới thấy thương chị hơn và chị em mình hiểu nhau hơn. Cám ơn chị đã gánh vác trọng trách trụ cột gia đình, em biết vị trí này ko hề dễ dàng, đặt biệt khi gia đình mình có những biến cố như cạnh tranh thương trường, vấn đề của hàng xóm, sập bờ kè, cha bệnh…Thật sự nếu không có chị chắc chắn em sẽ phải sống một cuộc đời mà em không mong muốn.

Tất nhiên sẽ là thiếu sót nếu không cám ơn anh rể. Thật sự anh giống như là một điểm nhấn lạ, khiến bức tranh gia đình hoàn hảo hơn. Người ta nói bên cạnh người phụ nữ thành công phải luôn có 1 điểm tưa vững chắc. Cám ơn anh vì luôn là cây tùng cây bách của chị em và gia đình.

Tất nhiên, phải cám ơn Tony vì tổ chức buổi tối tuyệt vời đêm nay…..”

“ Sắp tới phần chia sẽ khá cảm xúc nên mọi người hãy tập trung vì con chỉ chia sẽ 1 lần thôi...đây là chia sẽ của con, chứ không phải là buổi phê phán hay tranh luận gi cả, nên con muốn mọi người tập trung và nghe hết phần trình bày của con.

….Con nghe 1 số người hay nói là: thằng Tuấn sao mà nó đẹp trai, học giỏi, ngoan, lễ độ, hiểu biết, nhà giàu mà đàng hoàng…toàn những đều tốt dồn vô 1 vô con. Vậy tại sao con được như thế?

Quay về tuổi thơ 1 tí. Bản chất của con là 1 đứa hiền lành, yếu đuối và hơi bị ngu về tính toán. Con thú thật với mọi người là con không hiểu gi về toán từ tiểu học đến hết lớp 7. Con chỉ học thuộc lòng lời giải những bài toán. Con đạt học sinh giỏi là do phần lớn những bài toán đi thi học kỳ đều khá giống nhau nên con cứ học thuộc lòng đáp án là giải được thôi. Có 2 sự kiện mà cha mẹ phát hiện con dốt toán, thứ 1 là bài toán lớp 5: nền nhà 1200 m2, nhưng lót có 9,5 miếng gạch. Thứ 2 là con thi HK 1 lớp 7 chỉ có 2 điểm.

Vậy câu hỏi đặt ra” với điều kiện gia đình giàu có, con thì hiền lành và tối dạ, vậy điều gì khiến con phải nổ lực không ngừng để học giỏi?

Cha mẹ có còn nhớ lúc nhỏ con luôn bị mọi người trêu chọc vì sự nhẹ nhàng, yếu đuối như con gái của mình không? Vấn đề lúc đó hay thâm chí bây giờ, người ta không quan tâm đến việc đứa trẻ đó nó sẽ cảm thấy như thế nào khi bị truê chọc như vậy? Ai cũng nghĩ là ôi nó nhỏ mà, biết gì, thế là cứ trêu thôi. Cha mẹ biết cảm giác con lúc đó thế nào không? Con buồn khủng khiếp, con cũng không biết mình bệnh gì, con thấy mình cô độc kinh khủng, và con cứ mặc cảm về bản thân kỳ lạ như thế. Bên ngoài con vui chơi bình thường nhưng hễ có ai trêu chọc là con lại xấu hổ và mặc cảm. Vấn đề là con cũng ko ra được với ai vì cha mẹ cũng không thể cấm cái miệng người ta. Cho nên khi nhận thức nhiều hơn thì thích leo nóc nhà ngồi, nghe nhạc và nhìn ra xa. Trong người con là 2 thái cực hạnh phúc và buồn tủi cùng tồn tại song song. Và đều này rèn luyện sự chịu đựng trong con người con. Chịu đựng để vượt qua cái tủi.
Mọi người có tưởng tượng là con đi ra ngoài mà không dám ngước mặt lên vì sơ bị người ta trêu trọc, bị tụi con nit xóm khác trêu trọc. Con nhớ đỉnh điểm là khi lần đầu tiên con bị 2 điểm toán, khống chế học sinh giỏi và có 1 người trong gia đình đã nói với con là: tao thấy mày càng ngày càng giống mấy cái thứ chẳng ra gì.” Có thể lúc đó người đó nói vì giận và cũng nhanh chóng quên đi nhưng con ko quên được và nó là 1 cái tát rất mạnh khiến con tỉnh ra. Từ trước thì có thể cả thế giới khiến con buồn nhưng con vẫn có gia đình mình. Nhưng câu nói đó khiến con rất đau. Và sau đó, con tự nói bản thân, phải học thật giỏi, phải cố gắng hết sức, và quan trọng là không để gia đình phải xấu hổ vì con. Và ôm tấc cả sự buồn tuổi vào lòng và biến nó thành động lực để bản thân cố gắng mỗi ngày. Chắc cha mẹ ngạc nhiên sao con nhớ nhiều như vậy, vì theo khoa học con là người hướng nội, sống nội tâm nên con không hay lưu lại hết những ký ức đó trong đầu mình.

Khi ra ngoài sống, lại là một loạt các sự kiện kiện xãy ra. Mọi thứ không hề dễ dàng. Phải nhường nhin người ta, bị người ta ức hiếp trong công việc…bị chửi, đi làm phục vụ đến tận 3g giờ sáng, chỉ có lết vô phòng chứ không vô nổi. Có những lúc tức quá không chịu nổi, đứng khóc như 1 đứa trẻ, khóc ngon lành. Nhưng lại lại lỳ và đi tiếp vì “con không được để người khác coi thường và gia đình coi thường”. Con phải học cho bằng được và làm cho bằng được. Việc mà không để bị người khác coi thường và gia đình coi thường là động lực khiến con mạnh mẽ hơn.

Bây giờ chắc cha mẹ và mọi người hiểu, ai cũng sẽ có lý do để bản thân phải nổ lực hơn bình thường.

Câu hỏi hot hiện nay “tại sao thằng Tuấn rạng ngời như thế, đã hơn 30 mà lại chưa có gia đình”.

Con thấy cha mẹ trả lời người ta nhưng có chút tiếc nối. Cha mẹ nghĩ là chắc xung quanh con ly hôn nhiều, hay gia đình không hạnh phúc nên con sợ…1 phần thôi. Cái chính là con đã trãi qua nhiều mối tình. Có cái khổ nào mà yêu ai đó lại không nói ra được vì người đó là người yêu của bạn. Lúc học phổ thông là bị cái này. Yêu đơn phương đâu hề dễ dàng, cũng đau lắm chứ. Đau nhất là khi người ta hạnh phúc và kể cho mình nghe hay họ thể hiện tình cảm trước mặt mình. Tới khi đi học ở Malay lại bị vậy nữa và mọi người có tưởng tượng là khi đi làm thấy trước cửa phòng người mình thích có thêm 1 đôi dép. Vì ngày xưa đi thực tập nên ở chung nhà. Lần đó là lần mà con biết tim đau vì yêu là như thế nào. Rồi một trường hợp khác người ta cũng tỏ ra thích mình, rồi mình cũng thích người ta, làm qua trời thứ, cuối cùng mới phát hiện người ta chỉ lợi dụng mình thôi. Lần cuối cùng là 2 đưa đến với nhau được 2 tuần sau 1 thời gian tìm hiểu và vào 1 ngày đẹp trời thì nhận được 1 tin nhắn là “ mày đang đang là ngươi thứ 3” thế là người đó bắt cá 2 tay.

Cho nên con không tin là cưới nhau hay thậm chí có con thì sẽ lâu dài. Hôn nhân nếu có duyên không thi vẫn chưa đủ mà phải có nợ với nhau nữa. Con muốn cho mọi người thấy trãi nghiệm tình trường của con cũng không phải là ít và con ý thức rất rõ mình đang làm gì.

Cha mẹ có để ý là cuộc đời mình nếu không khéo sẽ cứ phải sống theo dự dư luận xung quanh: người ta so sánh từ giàu, nghèo, vợ, chồng, rồi con cái…Con sẽ không lập gia đình để trả lời câu hỏi khi nào lập gia đình. Bởi vì, con sẽ phải chuẩn bị tiếp “ khi nào có con”? “ sao có 1 đưa vậy? “ phải kiếm 1 thằng con trai chứ”…

Con nghi sau hôm nay cha mẹ có thể trả lời câu hỏi đó 1 cách thoải mái rằng “cuộc đời là của nó, nó đang hạnh phúc với quyết định của mình”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến