MÙNG 1 TẾT MẬU TUẤT 2018
Chiều nay quyết định
tìm một quán cafe ngồi nhưng phần lớn quán mà được cho là ổn với thể loại” 1
mình với cái máy laptop” thì bị thất thủ. Càng ngày người ta đi chơi càng nhiều.
Loay hoay các kiểu và cuối cùng cũng tìm được cái quán để ngồi chơi “ tầng 12”.
Khổ cái cả cái quán chỉ có 1 ổ cắm điện mà máy latop thì bị chay pin. Đúng là
thú vị!
Cũng hơn 5 năm rồi, năm nào cũng đi chung với
bố mẹ đi viếng 10 chùa. Tuy nhiên, mình thấy là mình hơi bị phụ thuộc vào lịch
trình. Đôi khi có những chùa muốn ở lại lâu thêm cũng không được. Thế là năm
nay quyết định đi riêng một mình. Một điều đặc biệt là được mặc áo lam của Phật
tử đi chùa, thấy khác và hạnh phúc. Thật là an nhiên!
Ngẫm lại năm qua
cũng có nhiều điều đáng nhớ. Cuối cùng, thì cũng đã nghỉ làm bên khách sạn Nghệ
Thuật. Kiểu là bất chấp các kiểu thưởng, có công việc tốt là đi ngay. Thật ra
có quá nhiều thứ tác động đến quyết định này “ lần chuyển việc thứ 2 khi chưa
làm được 1 năm”. Cũng may là đã trả hết nợ để ra đi gọn như vậy. Những event cuối
cùng hay xãy ra những việc rất là lạ lùng, chẳng mưa vào phút cuối để rối đội
hình chơi. Hốt cái charity event cũng “khủng khiếp”không kém vì phải deal với bạn
Resident Manager và F&B manager (mới toan cho vị trí), xong cái hết dám làm
việc cho “fon xề”. Thể loại, lúc vào thì niềm nở chào đón, lúc đi thì lạnh nhạt.
Kiểu họ làm cho mình cảm thấy việc ra đi là quyết định đúng đắn nhất. Cũng
không quên nhắc sự kiện của chị gái bán tranh tiền tỉ (ta nói, đẹp là được hết.
Thậm chí nấu ăn thông thường phải chuẩn bị cả tuần thì bây giờ 1h30 cũng ra) .
Chưa bao giờ thấy phòng kinh doanh mà bị ức hiếp đến phát điên từ các bộ phận
khác. Ah, buồn nhất là câu chuyện của “cheap”Airline, làm việc không dựa trên hợp
đồng và email, chỉ đơn thuần là nghe một câu và bắt lấy 1 chử “ canape” thế là
rần rần. Nhiều người bảo, việc chuyển lên phòng kinh doanh là lý do khiến mình
nghỉ. Đúng thì cũng đúng nhưng cơ bản là vì con người (không phải 1 người mà là
cả hệ thống quản lý, nên không thể thay đổi được). Thật sự, mình chưa bao giờ hối
hận với quyết định chuyển lên vì mình đã có những trãi nghiệm quá tuyệt vời, những
mối quan hệ với operation team. Quan trọng nhất là hiểu được tại sao mà những
con người ở operation team thường gắn kết như gia đình. Thật sự, nếu ai muốn biết
nhiều thì nên làm kinh doanh sự kiện, làm việc với các thể loại con người từ
trong ra ngoài, đúng nghĩa là “ trên đe dưới búa”, một mình đứng mũi chịu xào. Lúc nào bản thân
cũng phải đặt mình trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Vui nhất là may mắn bán
khí thế luôn, vượt doanh số và nhận được huê hồng luôn. Đúng là khi gặp ca khó
nhiều, thử thách nhiều, mình thấy những thứ khác là trong tầm tay. Có một lúc
mình tự lưỡng lự về việc chọn kinh doanh hay theo nghề HR. Nhưng càng làm kinh
doanh mình càng phát hiện sự đam mê với nghề nhân sự. Làm nhân sự phải có
mindset của người làm kinh doanh, nếu không thì nó hoàn toàn không đúng với chức
năng của Nhân sự.
Ngày làm việc cuối
cùng, quá ấm áp và bất ngờ khi banquet team tặng hoa và làm clip cho mình, nghe
đâu, mình người thứ 2 được họ làm như thế sau khi “ big sister” của họ nghỉ. Vinh dự thật, nhiều người nói, mình không cần
phải nói mình như thế nào, những gì người ta làm cho mình đã nói lên tất cả. Nhớ
lại thôi cũng thấy xúc động. Theo lời chị gái HR, nếu mình không nghỉ thì quý
này mình sẽ là Manager of the Quarter 4. Nhưng nếu như thế, sẽ mất cơ hội của
người khác và mình cho là họ xứng đáng hơn rất nhiều. Mình thấy rất tuyệt vời
khi đồng nghiệp nhận giải. Mình mất giải thưởng, mất thưởng tháng 13 nhưng thật
sự mình thấy xứng đáng. Phòng kinh doanh làm chung có 3 tháng mà người ta còn tặng
quà chia tay các kiểu...phòng HR củ của mình thì không. Buồn cười với chị gái ấy.
Phải dành riêng một
đoạn để nói về chị gái HR. Khởi điểm mình đã có ấn tượng rất tệ về người này
khi hẹn người ta phỏng vấn lúc 7g sáng cho team HR khi khách sạn mới khai
trương nhưng khi người ta đến, call thì không bắt máy và phải chờ gần 2 tiếng,
sau đó bắt điền thông tin từ đầu...cũng may con bé không vô. Khi phỏng vấn trực
tiếp với cô ấy xong thì mình từ chối offer vì lương thấp hơn mong đợi cho vị
trí quản lý. Nhưng lúc đó, quả thật mình còn yếu về nghề và kinh nghiệm thế là
sau 1 tháng, mình quay lại với offer ban đầu vì chưa tuyển được. Tuy nhiên,
mình bị dìm lương và hạ vị trí xuống 1 bậc. Lúc đó mình vẫn chọn vì thấy cơ hội
được đào tạo và sự ủng hộ từ anh Tổng Giám Đốc. Lúc đó, 1 điều duy nhất mình thấy
lạ ở con người này là “ rất tự tin và
thường xuyên nhắc về quá khứ, những từ “ cool” “ rần rần” “ mong chờ đến lớp”được
lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Mình thì thôi kệ, người ta giỏi thì cho người ta
khoe. Tuy nhiên, có 1 điểm trong huấn luyện nhân viên mình không đồng tình là
chê đối thủ cạnh tranh. Mà ghê nhất là tự khách sạn tự xem người ta là đối thủ cạnh tranh trong khi họ thì không. Trước
lúc mình vào thì có thằng bé đồng nghiệp củ qua làm trước. Nó thì thông minh và
nhanh, đặt biệt là rất “flexible” và nhiệt tình nên chị cực thích. Chị khen him
trước mặt mình...mình thì bình thường. Mình là đứa thẳng tính nên chị cũng
không thích lắm vì chị thích được nghe lời và làm theo. Mình thì đúng và hợp lý
thì thôi chứ không thì mình sẽ đề nghị theo cách của mình. Shock nhất là ngày đầu
tiên tham dự tiệc sinh nhật nhân viên. Nếu chổ củ, mọi thứ sẽ ready từ trước
thì ở đây, nhân sự phải tự đặt bánh bò, bánh tiêu...cắt rau câu và trái cây,
mang đi set up..khiên bàn khiên ghế...hỏi ra thì được bảo là ở đây nó như vậy.
Mình nhớ nhất là chuyến đi chơi xa xuống miền Tây “ 8 tiếng ngồi xe” và chị quyết
định là đi ban ngày thay vì ngủ trên xe vì chị ngủ không được. Thế là xuất bến
lúc 8g sáng và gần 4g chiều mới tới. Tới nơi là mình mua ngay vé về một mình
trong đêm hôm sau để tiết kiệm thời gian. Thật ra mình thấy chán vì sự không
chuyên nghiệp và bất đồng trong quan điểm và cách làm việc với chị gái. Đã xác
định là được 1 năm sẽ move thôi. Không ngờ,
bên kinh doanh tiệc 2 đứa nghỉ, thế là management cuốn lên vì mùa cuối
năm event rất nhiều. Người mới vô được 3 ngày thì xin nghỉ...
Thật ra, cuối năm
thì training cũng không có nhiều do phải tập trung kinh doanh. Mình đã có ý
nghĩ lên bộ phận kinh doanh hỗ trợ để trãi nghiệm và tích lũy ví dụ cho bài vỡ
của mình. Thế là ngày định mệnh kia đã đến, chị đi meeting với GM gần 6 chiều
thì bảo mọi người kêu mình ở lại chờ chị. Nói đến đây, chợt nhớ đến cách làm việc
của chị, giờ về là 5h15 nhưng lúc nào cũng làm đến 8-9 giờ tối. Mấy bạn kia thi
ngại cũng cứ ngồi làm hoài không chịu về. Mình vô, trể lắm là 6 giờ, ra về. Lúc
nào cũng tự hào là mình cống hiến hết mình nhưng không ai dám nói với chị rằng
quản lý thời gian của chị có vấn đề. Tiếp vụ meeting với GM xong, rủ mình đi ăn
canteen. Thế là kể lại cuộc họp nói gì, chị tự quyết định là mình sẽ chuyển lên
bộ phận kinh doanh hỗ trợ. Thật ra, mình đã từng nghĩ qua rồi, trong thời điểm
này chỉ có mình là phù hợp nhất vì có kinh nghiệm kinh doanh phòng ở rồi. Chỉ học
thêm phần tiệc và nhận handover của người sắp nghỉ thôi. Lẽ ra, chị phải hỏi ý
mình trước nhưng thôi mình đồng ý ngay vì hỗ trợ khách sạn lúc cần mà. Thế là
mình chuyển lên ngay sáng hôm sau. Mình không hỏi về việc trợ cấp hay huê hồng
vì nghĩ là mình chưa làm được gì, với lại chỉ hỗ trợ trong lúc tìm người thôi
mà. Đây có lẽ là quyết định sai lầm nhất của chị vì khi mình cho làm ở bộ phận khác thì mâu thuẩn bắt đầu lớn.
Khi lên phòng
kinh doanh vài ngày thì mình đã biết lý do thật sự mọi người bất mãn và ra đi.
Mình nghĩ mình sẽ giúp họ thay đổi và mình tin là mình có lợi thế là người của
HR. Công việc tưởng chừng như chẳng
có gì nhưng không hề đơn giản. Nếu
chỉ có họp thông thường thì quá đơn giản nhưng mà nó còn liên quan đến tiệc của
2 nhà hàng và 1 rooftop bar. Ở đây, kinh doanh là là lo từ a – z, thanh lý hợp
đồng, đòi tiền...chính vì vậy mà nó bận khủng khiếp. Đã vậy, bán tiệc mà phải
cân nhắc nhân viên set up được không, bếp nấu được không, gửi xe được
không...mình nhớ khi mới lên con bé sắp nghỉ kêu mình nhận rượu, mình ngay lập
tức reference các khách sạn khác ngay . Sai quá sai Đã vậy, không phải có tiền
là bán mà cái gì cũng phải hỏi. Hỏi RM, hỏi Chef, hỏi FB Manager...bị động khủng khiếp. Mình bị
stress vì giống như vô ma trận. Bị cô Chef chửi các thể loại, khách chửi. Từ
khi đưa lên kinh doanh chị chưa bao giờ hỏi thăm xem tình hình thế nào mà khi gặp
thì phán một câu “ ủa bận lắm hả, thấy có 1 cái phòng họp bé tí mà bận dữ vậy”!
Ôi leader đó, học cho nhiều vô. Mình viết email hỏi về huê hồng vì làm sales mà
thế là bị nói là không toàn tâm toàn ý. Tại sao lại hỏi huê hồng, không giống bạn
kia luôn sẵn sàng làm mà không đòi hỏi. Ôi, chắc sống bằng niềm tin. Phải chi
chị nói thẳng vô mặt mình để mình nói cho chị nghe “ chị ơi, nhà em không có
giàu như bạn kia, không có vila riêng, em cần tiền để nuôi sống bản thân” bó
tay. Không biết lúc chị dạy người ta kỹ năng lãnh đạo, chị dạy cái gì????
Ngày mình nộp đơn
nghỉ thì bắt đầu trở mặt (thật ra mình đã dự trù từ trước rồi nhưng không ngờ
là ghê vậy thôi). Mình bận khủng khiếp với việc kinh doanh và theo tiệc
của khách. Thứ 7, chủ nhật vẫn vô làm. Đã vậy, chị còn ép mình vô làm training.
Bình thường đã làm tới 9-10 giờ đêm. Bản thân thì được lãnh có 1 đầu lương
thôi. Bên cạnh đó, mình phát hiện rằng mình không thể thay đổi được cho phòng
kinh doanh tốt hơn vì vấn đề không nằm ở một người mà là cả hệ thống và quan điểm
của người lãnh đạo cao nhất. Và ngay khi nhận được offer thì mình không có gi
ngần ngại và nhận lời ngay. Ngày mình nộp đơn xong được chị gái kêu xuống nói
chuyện. Nói thật, chị càng nói mình càng nhận định việc mình ra đi là đúng.
Chưa bao giờ mình thấy ai tự tin như chị khi cho rằng “ không ai training bài
supervisory skill tốt bằng chị, và chị còn nhiều thứ để dạy cho mình”, không hề
chúc mình một câu tốt lành. Ngạc nhiên hơn, khi biết mình qua công ty lớn và tốt
hơn thì bảo là “ chắc lúc người ta qua làm event, nó tự giới thiệu để người ta
biết và tuyển”. Không thể tưởng tượng được là nghĩ xa vậy luôn.
Mình biết rõ tính GM và chị, ai mà nộp đơn là xem như vứt,
không thèm ngó luôn và nói xấu. Mình bình thường và luôn giữ sự chuyên nghiệp đến
phút cuối. Nói chung là không để họ bắt bất kỳ lỗi gì. Sắp nghỉ mà phải làm
công việc kinh doanh, phải đào tạo người mới, phải đào tạo người củ và bị kêu
làm MC cho chương trình tiệc ( không hề báo trước, cũng thể loại chỉ định). Xem
như mình làm hết mình cho hết nợ để ra đi cho yên ổn, không day dưa. Ghê nhất
là phần rút thăm trúng thưởng trong đêm tiệc. Giai 3 là “ thuốc nhuộm tóc và
voucher mua đồ lót ( mua 2 triệu tặng 3 trăm ngàn)” 100 giải. Ôi dân tình chửi
quá trời. Hỏi chị thì được nhận câu trả lời hết sức đơn giản “ quên mở ra xem
là gì”. Khổ tâm nhất là chị hỏi sau đêm tiệc “ bên ICAS có hoành tráng như vậy
không”, mình nói tránh là “ cũng hoành tráng theo một kiểu khác chị ah?”, vẫn
không buông tha “ ý là, em có được tỏa sáng”. Ôi, không lẽ nói thẳng chị ah,
sân khấu người ta rộng 9 met chiều ngang và 4 mét chiều cao, phòng tiệc sang trọng
và to bậc nhất Sài Thành. Khổ cái, khi so sánh thì không so sánh với cái lớn
hơn mà toàn so với cái thấp hơn, tệ hơn và tự tin là mình là tốt nhất.
Một trang trong sự nghiệp được khép lại,
năm mới, công ty mới cũng hy vọng là mọi thứ sẽ tốt hơn.
Nhận xét
Đăng nhận xét