Một buổi sáng ngày 20/5/2016....
Sau một thời gian xa rời " chánh đạo" vì nhiều chuyện trong đó có chuyện học hành, thức khuya.. thế ngủ nướng đến không còn sức tập thể dục. Ấy vậy hôm nay tôi quyết tâm dậy đúng 5g50 phút sáng để đi chùa hành hương nhân ngày " Phật Đảng". Hôm nay xin nghỉ làm 1 ngày để chuẩn bị bài vở, làm bài nhóm cho môn Project Management. Thứ 7 tuần sau là thi rôì mà giờ này không có 1 chử trong đầu. Quan trọng hơn, lẽ ra giờ này là phải hỳ hụt với cái đóng bài vở nhưng không, tự nhiên cảm thấy suy tư và bực mình về vài chuyện cá nhân nên phải ngồi viết cho hết, để còn tập trung mần việc khác. Ghét cái kiểu dỡ dỡ ương ương không làm gì được. Với lại, bản tính vốn dĩ hoà di quý nên chuyện bực mình để trong lòng, ko xã chắc bị ức chết. Có một câu chuyện:
" Hôm nay trên đường đi chùa T có nhiều chuyện muốn nghĩ về K. Không biết một ngày nào đó K đọc được những dòng tâm sư này thì 2 đứa đang trong hoàn cảnh như thế nào. Những ngày tháng gần đây không biết có phải stress vì công việc và chuyện hoc hành hay không mà T cảm thấy bực K kinh khủng. Nhớ lại cảnh tượng mệt lừ về đến nhà, thấy một đứa nằm ôm cái điện thoại, TIVI thì đang mở ko ai coi, bàn thì toàn là chai với lọ, tô cơm ăn để y nguyên " đầy kiến", nhìn qua cái bàn học thì ôi thôi bao nhiêu là thứ ngổn ngang..phía dưới thì dây điện, chai nước, chai dầu,...ôi trơi...tôi đang vào một cái đóng rác chăng. T thừa nhận bản thân cũng không phải là 1 đứa siêng năng gì cho lắm nhưng ít ra, ăn xong còn biết đi bỏ đồ ra thùng rác...không dẹp dọn thì cũng ko bài bừa....còn K, lười tới mức mà chỉ nằm đó. Cái tô ăn không rửa, chỉ chờ đến khi nào cân cái tô đó thiì mới đem đi rửa, có khi nó mất hàng tháng trời ngự trị trong cái toilet....nhiều khi T muốn quay hết lai mấy cái cảnh này để 1 ngày K có thể xem một lần, để nhận ra bản thân mình lười như thế nào..quần áo mặt xong thì chỉ có mán lên trong phòng..không biết mang ra ngoài. Nếu kể ra thì chăc cũng nhiều người bảo là không sao, nhièu người như thế lắm...
Nếu chỉ vây thì không có gì lớn lau nhưng về mặt sức khoẻ thì phải nói rồi: buổi tối ko tắm và nằm ngủ, được hỏi tại sao thì nhẹ nhàng bảo " ah, buổi sáng tắm rôi, hôm nay đi làm cả ngày không có ra mồ hôi". Má ơi, lý luận kiểu gì vậy??? Lười mần việc thì thôi cũng hiểu, lười tắm....rồi may mốt lười đến cái gì....???? Còn tự tin, ah không có hôi đâu..Nếu nói về thể dục thể thao thì nó giống như là một câu chuyện chỉ có trong cổ tích. Gần 30 tuổi mà sức khoẻ và thân hình như 1 Bác 50 tuổi. Nhiều Bác người ta tập thể dục đều đặn xem ra còn nhĩn hơn. Mọi thứ thì chảy xệ, nhưng rõ nét nhất là cái bụng mở...nói tới cái là...chắc phải đi hút mở. Đang yên đang lành, thọc cái ống vô hút, hút hết mở cái tắt thở...người ta kẹt lắm, bí đường lắm phải đụng đến dao kéo, mổ xẻ...đằng này vì lười quá mà. Mở miệng ra nói thì bảo là chê này nọ, ủa sức khoẻ là cho ai?? Với cái kiểu như thế nào 5-10 năm nửa thì ra sao???? Nhiều khi chỉ cần, chạy bộ hay đi bộ mỗi ngày hoăc vận động bằng một thể thao nào đó là tốt lắm rồi...đâu cần cơ bắp, cuồn cuộn mà làm gì.
Nhưng đây chưa phải là đều T trăn trở nhất. Cái mà T lo lắng nhất là quan niệm sống và cách xài tiền. Nếu K đọc tơi đây có thể sẽ nghĩ là T có hơn gì mà nói. Có chứ, ít nhất T biết và thực hiện câu " liệu cơm gấp mắm". Có bao giờ K nghĩ, những cái mình đang có phần lớn là của ai hay không? Yes, nếu K nói là có của K đóng góp vào, vậy hiện tại K có sở hữu gì trong tay ngoài những thứ của người khác cho. Tại sao T lại nói vậy, vì T thấy sự đua đòi và cái tính " phải hơn thua với người khác" về mặt vật chất. Lấy thằng C là một ví dụ, nó bèo bèo vậy đó, mà bây giờ ít nhất nó cái nhà chung cư cho thuê, có cái tài sản. Hay nhìn chị Đ xem, chạy chiệc xe cả chục năm trời...cơ ngơi người ta như thế nào, mấy cái đó, đâu có tự nhiên mà có, nếu chị ấy lo chưng diện, lo ăn mặc đẹp, lo chaỵ điện thoại mới, xe mới. T bảo đảm chị không có như ngày hôm nay. Nhiều lúc, T bực luôn cả chị ấy vì cứ nôn chiều, mua sắm đồ cho K, làm cho K càng tăng lên sự đua đòi. Mình ăn ở nhà hàng, mình đi xe sang, bao nhiêu người ngưỡng mộ nhưng cũng bao nhiêu người khó chịu và ghen ghét. Nói đến chiếc xe lại là điều tranh cãi. Không có xe chạy, mua một chiêc Air khác cũng được vậy, nhưng không..phải là SH và trả góp. Nêu mình mua cái Air mình đã tiết kiêm bao nhiêu là tiền hay nói đung hơn, ít nhất không phải thiếu tiền tùm lum như bây giờ...Đã vậy còn mâm me mua xe hơi...đơn giản là vi thấy vợ chồng N đã mua xe. Tại sao, không cố để tạo dựng tài sản mà cứ đâm đầu vào những cái đua đòi vật chất như thế...nói tới cái là cái mặt như cái mâm, nổi điên lên vi người ta nói đúng. Thật sự đây là điều T lo ngại nếu mình đi con đường dài.
Nói về quan điểm sống, có vài thứ T thấy rất lạ. Ví dụ chuyện phim "vòng eo..". T nghĩ nếu mình không thích nhân vật đó, ko bàn cãi, ko xem và không nói đến. Đơn giản không thích. Nhưng có một điều T cực kỳ khó chịu là sự phản ứng và mắng chửi khi nói về người ta" kêu bằng con này con kia thì thấy không được rồi. Đặt lại câu hỏi? Mình biết gi về người ta? Mình có chứng kiến cuộc sống của người ta hay không? Hay người ta đã làm gi mình? Nếu cô ấy phá hạnh phúc gia đình mình, yes... you can talk whatever..but not..tự nhiên phản ứng như thể người làm gì mình...Trong cuộc hội thoại, nếu ai đó nhận xét mình dữ chứ không hiền đâu, sợ luôn...vậy là khen hay chê? Khi thắng trong một cuộc cãi nhau hay đấu võ mồm là rất oai. Khi đươc nhận xét là " dữ chứ không hiền" đâu là rất hãnh diện.
Chắc đọc đến là nóng lắm rồi, cái mõ chắc cũng giận run lên... túm được T là phải chửi cho đã... Tất cả những gì T nói đều là xuất phát từ những gì tích tụ bao lâu nay. T chi muôn K tốt hơn, trương thành và chinh chắn hơn. Nói đến đây thì cũng khá là đủ ý rồi....chỉ là đang thắc mắc nếu đơn sự đọc thi phản ứng thế nào thôi....
Nhận xét
Đăng nhận xét