Chính Thứ Thất Nghiệp
Hôm nay chính thức thất nghiệp sau ngần ấy thời gian tại khách
sạn. Những ngày cuối cùng thật thú vị và nhẹ nhàng. Nhớ nhất là việc chuẩn bị
khung hình kỉ niệm. Chì có việc đó thôi mà rần rần cả ngày thứ hai, từ sai
khung, hư hình đến phải in lại, có khung có hình thì bị bẻ kính...ghê thật!
Cuối cùng thì mọi thứ cũng xong và tôi nhận được một cái khung hình lớn nhất và
có thể nói là đẹp nhất từ trước đến nay. Không những thế còn có quà, có bánh và
được ăn gỏi cuốn nửa...quan trọng nhất là được chính tay sếp tặng khung hình,
chụp hình chung với sếp. Thấy việc mình nghỉ lúc này thật viên mãng vì một loạt
những điều tệ hại đã xãy ra chỉ trong mấy ngày cuối cùng. Khiếp nhất là báỉnh
trung thu còn vô lý nhất là voucher đổi điểm không được áp dụng thứ 6 và cuối
tuần.
Biết trước là sẽ rất rối vào ngày làm việc cuối cùng, nên đã chuẩn
bị thư chia tay từ 1 tuần trước, vậy mà đến cuối cùng cũng không có thời gian
chia tay với các bộ phận khác. Không những chuẩn bị thư chia tay mà còn dành cả
ngày thứ 7 để ôn lại kỷ niệm suốt thời gian qua. Có lẽ là nằm trong pre-opening
team nên đặc biệt trãi qua nhiều điều rất thú vị. Đầu tiên là chổ làm việc. Ban
đầu thì được ngồi một mình một booth, sau đó bị bắt dời vô phòng họp ngồi chung
với mọi người nhưng vẫn chưa bằng lúc dời lên lầu 11 ngồi, đầu tiên cũng được
ngồi đang hoàng, sau đó tiếp tục dời ra khu vực ngay cửa ra vào, 6 người, 6 cái
máy vi tính nhưng chỉ có một cái bàn được ghép lại từ 4 bàn nhỏ và 4 cái điện
thoại nhưng chì có 1 line. Có nghĩa là 1 mình gọi thì những người còn lại phải
chờ. Ngồi đối mặt với nhau giống như luyện công vậy ah. Chị vừa make a call
xong thì ngay lập tức đến em nhé...Những lúc làm báo cáo mới ghê, không có chổ
để cuốn sổ nên phải để lên chân vừa đọc vừa làm. ...thế là cũng qua 2 tháng.
Tiếp tục khi khách sạn xây xong thì lại chuyển văn phòng lần
nữa...nhưng mà đâu phải qua là được vô văn phòng mới và sạch sẽ gì đâu. Vận
chuyển từ bên đây qua bên kia, vô là lau bàn, set up lai máy tính, phải đeo
khẩu trang vì bụi và mang dép giấy để bảo bệ sàn mới. Nhìn văn phòng giống như
giai đoạn bi SAR vậy ah. Đa số các bạn bằng tuổi và cũng hơi bị nhí nhố nên rất
là vui..đủ chuyện trên trời dưới đất. Con mẹ HN thì giut dây thằng Núi nhưng nó
cũng sao đó nên mới bị trúng kế li gián, ông M thì có khuôn mặt khinh khỉnh,
nhìn là không ưa nhưng rồi cũng phát hiện ra là người dễ mến. Tiếp tục là HM
nhỏ tuổi mà gian, thêm ông T thì nhát thấy sợ, chị LD thì lanh chanh, hồ đồ,
con bé thiết kế họ Đ thì hơi nóng tính nhưng nhờ vậy mà trị được cái tật ào ào
của con mẹ kia. Chi K thì như công an phường trong khi chị N thì quá hiền. Bạn
N thì dễ thương, thằng C thì blur blur nhưng nói chung là funny. Đặc biệt là
bạn N, kỳ lạ và ngộ lúc đầu nhưng cuối cùng thì là bạn thân mới ghê. Bạn K thì
vào gần lúc khai trương nhưng cũng sớm gia nhập hội, tuy mơi nhưng cũng thuộc
hàng sự phụ. Bạn thư ký T mới vào, không bao lâu thì bị ghét thế là thường
xuyên có Đại Hội Võ lâm tại quán cút lộn để bàn mưu tính kế. Bé Gio nữa
chứ...kakak, nhớ nhất là câu cửa miệng " con ả tiện nhân". Trên Skybe
không biết bao nhiêu là nhóm, anti -HN, anti HN-HM, charity, ....cứ mõi lần bị
chửi là nhào vô rào rào....đến nổi bà cô cảnh cáo nếu như thế nửa sẽ cắt luôn
Skybe.
Chắc phải dàng riêng một đoạn để nói về "chị". Chị không
cao nhưng lúc nào cũng muốn ai cũng phải ngước nhìn. Chị là đúng như câu "
thần cũng chị mà quỷ cũng chị". Cái gì cũng có chị, một mình chị mà tạo ra
không biết bao nhiêu là chuyện sóng gió. Nhưng kể ra nhờ vậy mà có chuyện để
nói và để nhớ. Nhiều khi chuyện xãy ra cứ như trong phim ah, chị bị nói xấu mà
chị được nghe trực tiếp luôn muốn mới ghê chứ. Nào là Cô đọc được tiếng Việt,
đứng sau lưng,...nội gián để xem giá...ban đầu ai cũng bị chị cho ăn dưa
bở..." đúng rùi đó chị...câu nói cửa miệng của N" ..." don't think
too much! he only cares you as his morther"...." Please find
something new to do, same thing everyday"..." sợ nhất vẫn là vụ viết
email...oh acc..." no comment". Mà nhiều khi phải công nhận sự tưởng
tượng của chị cũng thuốc hàng cao thủ...ko có tin thì phải tạo ra tin, mà phải
là tin hot mới chụi " party girl", chỉ mới nói chuyện, trao đổi mà
thành " bị dập quá trời", " nghĩ việc vì tình"...nhiêu là
đủ đô rồi, chứ mà quằng mình trong đây chắc không biết bao giờ mới nói hết
quá..."bó tay". Hy vọng chị nhớ là con người chỉ có 2 thứ mang theo
mình là " Phước báo và nghiệp chướng".
Những lúc meeting cũng là những chuyện cười ra nước mắt. Đầu tiên
là thằng Núi nói thẳng vô mặt ông Hoa Anh Đào trước mặt mọi người là ổng chậm,
không nhanh nhẹn như bà Cô, làm mất cơ hội tốt, tức cười nhất là lúc ổng nói
" ý mày là tao với bà cô chậm", thằng kia thẳng thắn " không,
ông chậm thui, không nhanh như bà Cô", khói đang lên đầu ổng và giống như
sắp có lửa cháy thì tự nhiên con LD lấy đt ra chùi ngay vùng nhạy cãm..rồi phá
lên cười ...ổng hỏi " what you are laughing?"..sau đó kêu tấc cả ra
ngoài. Hú hồn! tưởng ông kêu all ra ngoài để con LD và thằng Núi lại đề ông
đánh quá. Trong đầu tui nghĩ có 2 khả năng: 1 là thằng Núi và ổng đánh nhau, 2
là ổng bị nó làm tức quá, lên máu, rồi xỉu luôn..may là cuối cùng không sao. Đi
họp với ổng mệt kinh khủng nhưng vẫn không bằng có bà Cô tham dự...căng nảo gấp
đôi. Nhớ nhất là chiêu ổng dạy " you go this way, cannot, go another way.
Still cannot, go around..." go như vậy chắc bị lạc quá. Mà ổng cũng có
nhiều chiêu lắm nhé, họp nhóm một thời gian chì chuyển sang họp từng người một.
Nhưng cuối củng thỉ cũng around vậy đó.
Một lần khác là meeting với bà cô. Bả đang bị áp lực từ sếp trên
nên dù biết rõ câu trả lời nhưng vẫn cố hỏi lúc meeting. Không khi đang căng
thẳng, ai cũng im lặng. Tự nhiên, thằng C phán một câu”S s, we have one inquiry
for wedding. They want to come to our hotel to take photos. Can we agree for
them?....thiệt là không chịu nổi.
Khách sạn đã trải qua từ thời kỳ từ lúc 30 mấy phần trăm vào mùa
cao điểm, trong khi các khách sạn khác thì 90% hay full phòng. Bởi vậy, áp lực
kinh khủng. Áp lực đến nổi mà đi chơi còn bị nằm mơ về production. Nghĩ lại
thật tức cười. Cũng chỉ vì production mà con LD trở mặt với mọi người. Bản chất
nó không xấu nhưng mà tính tình hồ đồ, nông nổi nên mới ra vậy. Nói chung là
bản thân mình cũng quá đáng, trẻ con nên bị người ta giựt dây, nghĩ lại mọi
chuyện cũng thật là tức cười. Tuy là áp lực vậy đó, nhưng rất vui, ăn chơi
miết.
Nhận xét
Đăng nhận xét