Without ending, there is starting!

Thế là cuối củng thì cũng đã hoàn thành thực tập với biết bao nhiêu kỉ niêm khó quên. Đây là lần thực tập mà mình cho rằng khá thành công vì mình không những học rất nhiểu mà còn thực hành nhiều và rất độc lập trong cách làm việc, tự tin hơn…Nói chung là hoàn toàn thay đổi, mình đã làm được việc mà trước đây mình không nghĩ rẳng mình có thế đủ tự tin để làm. Mối quan hệ đồng nghiệp cũng tốt, nói chung chỉ có mõi thằng Marcus làm mình khó chịu một chút nhưng hắn cũng okk, thật ra ko có cái gì hoàn hảo, quan trọng là mình tiếp nhận nó như thế nào thôi.

Nói chung tấc cả những việc trải qua điều giúp mỉnh biết thêm nhiều thứ và học hỏi đc nhiều điều. Nhiều khi cũng cảm thấy hay khi đi khắp KL vì như thế mình biết đc rất nhiều khu vực, mình ở đây 3 năm nhưng chỉ trong 3 tuần mỉnh mới thực sự khám phá rất nhiều khu vực ờ KL.

Nói tới đây, tự nhiên nhớ về việc gởi lộn email cho một Dr, cư lo lắng ko biết là mình có bị terminated ko, cả tuần ko yên, nhất là những khi nghe điện thoại là giật mình…nhưng cuối củng thì cũng đã hoàn thành rồi. Thởi gian như tên bay, đúng là ko sai tý nào. Ngày cuối cùng, mà cũng ko yên, làm việc cũng rất trể mới đc về mà gay go nhất là cái vụ “ chấn động đại chất” làm cho toàn nhà mình làm rung nhẹ. Nghĩ lại thấy ghê ghê thế nào. Hình như cũng khoảng 6:30 pm, mình đang gởi mail cho những cty, đang đọc tụ nhiên mình thấy sao màng hình di chuyện nhẹ, giật mình, nhưng mình nghĩ chắc do mình nhìn vào màng hình vi tính lâu quá, nên bị qua mắt, nên thôi ko nói gì. Sau đó Vivian la lên, cô ấy cũng cảm thấy cảm giác di chuyển, vửa nói xong thì một nhân viên khác cũng la lên, đúng rồi, cô ấy củng có cảm giác như thế nhưng nghĩ chắc do nhỉn vào màng hình vi tính lâu…một nhân viên khác đang nghe điện thoại thì đầu dây bên kia cũng la lên, bên đây có bị rung ko, thế là mới thấy sợ. Nhưng mà vì dịch chuyển nhẹ nên mọi người vẩn ngổi làm việc. “ GAN QUÁ TRỞI” dù là đang ở tang 11 của toàn nhà 30 tầng.

Khoảng 5 sau, nhìn xuống đất, thì thấy ai cũng chạy ra ngoài đươòng, bạn mình đi đường kể, tự nhiên thấy ai cũng hớt hải, đống cửa tiệm rồi chạy ra ngoài, thấy hổn loạn thế nào nhưng cũng ko biết dụ gi vi người ơ dưới đât thì ko có càm nhận rõ sự di chuyện đó. Sáng hôm sau, đọc báo thì biết đc Indonesia bị động đất rất năng. Đúng là thấy ghê thật….Rồi miền Trung bị bảo…thiên tai đúng là ngày càng ngê gớm….haizzz

Thêm một vụ nửa, cũng gay cấn ko kém, nhận đc tin nhắn của thằng bạn, trời, gì vậy, sao lại có chuyện như vậy, đang ở cty mà, nên đâu có làm cho ra lẽ đc, nên để về nhà rồi tính. Nhưng ai ngờ, về đến nhà, nghe một tin mà muốn quăng đồ, internet bị cắt. Đúng là ghê ghớm, holiday starts mà thàm vậy trời…đúng là bực mình ko có gì bằng. Mà cái vụ internet này, toàn là bị cắt những lúc gay cấn không, giống như là sớm ko cắt, trê ko cắt mà cắt ngay những lúc như vậy ko.

Thôi ko nói cái vụ này nửa, càng nói thì càng bực, rồi nhớ thằng khôn ở nhà nửa. Mệt! Ngưởi gì mà lúc nào cũng làm như là trách nhiệm cao, người của công việc…giống như tự mình ôm đốm làm cho cố vào, rổi làm như khổ vậy….ko có biết sắp xếp gi hết. Thôi, ko nói đến hắn, chịu nói ko biết tới bao giờ mới xong.

Trở lại chủ đề, thực tập xong, thì coi như củng đã hoàn tất chương trỉnh học. Vui nhất là lúc nộp bai báo cáo, gặp ai cũng bảo, xong hết rồi phải, enjoy đc rồi, relax đi…làm như là không cần làm việc vậy. Mình bây giờ bắt đầu lên kế hoạch tìm việc, nhưng mà trong lòng thì cũng muốn go for holiday, những năm tháng học tập đã qua, thật sự nghĩ lại một chặng đường rất dài và cũng gian nan, mà khổ nhất là degree, trời ạ, căng thẳng quá trởi. Bây giờ chỉ hy vọng có một kế quả tốt nếu ko thì buổn ….và thất vọng, bao nhiêu công sức đổ vào đó…vậy mà cuối cùng…bởi vậy…lo lắng.

Bây giờ bắt đầu là lúc search and apply job, đang suy nghĩ, thấy cũng rối quá, ko quyết đinh như thế. Chì có một tháng để nghiên cứu và quyết định. Nói chung là cố gắng hết sức…..

Nhận xét

Bài đăng phổ biến